Ai rồi cũng sẽ có cho mình một người ta coi như "tri kỷ".
....................
Bởi có những người trong cuộc sống này đã được định sẵn là không thể yêu....
-------------------------------
Sổ Tay Cảm Xúc Kỳ 58: Tình Tri Kỷ - Hamlet Trương
Với anh, nàng là tri kỷ. Là nơi anh muốn đặt vào đó tất thẩy biết bao nỗi niềm, vui có, buồn có, kể cả khi là sự tuyệt vọng hay những đắn đo, hay chỉ đơn giản là một điều nhỏ nhặt anh bất chợt cảm nhận từ cuộc sống. Người đầu tiên anh sẽ nghĩ đến, chính là nàng.
***
Có những người trong cuộc đời, đã định sẵn là không thể yêu…
Em từng nói rất ghét nhất sự im lặng khi cuộc nói chuyện vẫn còn chưa kết thúc…
Em từng nói tuyệt đối đừng xem em là bản sao của một ai đó…
Em từng nói đừng bắt em phải chịu đựng những nỗi buồn của anh vì chính anh đã chọn em để được chia sẻ…
Anh nhớ. Nhưng tất cả anh đều không làm được. Anh không hứa, chỉ là không làm được những gì đã nói với em. Em không yêu, nhưng cũng không thể xem anh là tri kỷ.
***
Nàng đã từng muốn lấy cả tuổi thanh xuân, để kiếm tìm thứ tình cảm khiến nàng phải ôm trọn một đời khắc cốt ghi tâm. Nàng đã từng muốn đánh đổi tất cả những bình yên thay vào đó là vị mặn đắng của nước mắt. Nàng đã từng cố chấp xóa trắng cả lý trí để yêu một người không màng hối tiếc. Và rồi sau đó nhận ra nàng không thuộc về những mảnh ghép bình dị yên ổn, sau những cuồng nhiệt của yêu đương. Vì tình yêu không thể rong chơi cùng nàng. Bởi trái tim người con gái ấy còn quá nhiều khát vọng, tựa như cơn gió trời chỉ mong mãi được lãng du. Nhưng tạo hóa vẫn cứ thích ban phát những nhầm lẫn quá đỗi tự nhiên. Khi khoảnh khắc ấy đi lướt qua chúng ta, ai sẽ biết được rằng chỉ một ánh nhìn xa lạ, chỉ một cái gật đầu mỉm cười. Nhưng từng ngày từng ngày, cái lướt qua vô thường đó lại chiếm ngự một vị trí quan trọng hơn cả những giới hạn ban đầu mà chúng ta tự đặt ra. Để rồi đến khi nào, người này nhận ra người kia đã bước vào cuộc sống của đối phương. Cũng là một ngày không thể nhớ được…
Với anh, nàng là tri kỷ.
Anh đã nhiều lần nói như thế. Nhưng đằng sau hai tiếng “tri kỷ”, nó luôn khiến nàng phải hồi tưởng. Tựa hồ như giữa anh và nàng đã cùng nhau đi qua cả quãng đường dài. Nàng cố nhớ lại những hình ảnh giản đơn thuở ban đầu. Chỉ là những tin nhắn vu vơ giữa khuya khi người này cần được người kia lắng nghe hay người kia cần người này chia sẻ. Chỉ là những ngày liên tiếp anh cùng nàng ngồi hàng giờ trong nhà sách để tô tượng như bọn trẻ con, mặc cho ai nói rằng điều đó thật ngớ ngẩn. Chỉ đơn giản là nàng nói mình vừa học được món bánh mới và anh sẵn sàng hý hoáy cùng nàng trong góc bếp. Chỉ là một buổi chiều nàng đi phỏng vấn công việc mới, tin nhắn anh đến đúng lúc nàng cần một lời động viên và khi cuộc phỏng vấn kết thúc điện thoại trên tay nàng lại rung lên tin nhắn của anh.
Bên cạnh anh, nàng được cười thật vô tư và nói những lý lẽ vô cùng ngỗ nghịch. Nàng không ngại tranh cãi cùng anh, nàng chỉ ngại sự im lặng. Vì lần đầu tiên cả anh và nàng tồn tại những gút mắt, thứ duy nhất khỏa lấp vào vạch nứt đó chính là sự im lặng. Nhưng về sau, nàng cũng ngại tranh cãi với anh vì rất nhiều lý do hết sức nhỏ nhặt. Những thứ ban đầu lúc nào cũng đẹp một cách đơn giản. Giá mà tất cả có thể dừng lại ở thời khắc vui vẻ ấy, nàng ước thế. Sự đơn giản bao giờ cũng chất chứa những gì chân thật nhất, không cần phải cố gắng chứng tỏ độ đáng tin cậy của nó, cũng sẽ không tồn tại quá nhiều suy nghĩ. Đi quá sâu hiểu quá nhiều, vô tình khiến cho một mối quan hệ vốn rất đơn thuần bỗng trở nên rối mù.
Với anh, nàng là tri kỷ.
Là nơi anh muốn đặt vào đó tất thẩy biết bao nỗi niềm, vui có, buồn có, kể cả khi là sự tuyệt vọng hay những đắn đo, hay chỉ đơn giản là một điều nhỏ nhặt anh bất chợt cảm nhận từ cuộc sống. Người đầu tiên anh sẽ nghĩ đến, chính là nàng. Vậy thì người tri kỷ như nàng lại tiến thêm một bước vào cuộc đời vốn đã nhiều những nỗi đau là anh. Tri kỷ – vị trí đó anh chỉ dành cho nàng. Vì những dòng tin nhắn bất chợt của anh luôn được hồi đáp, dù có khi nàng đang say trong cơn mộng mị. Vì những niềm vui bất ngờ luôn xuất hiện hình ảnh nàng đầu tiên và khi tâm tư rối bời anh cũng chỉ biết tìm đến nàng. Và lần nào cũng thế, niềm tin anh trao đến người tri kỷ ấy chỉ có nhiều hơn chứ không phải ngần ngại đắng đo. Đến cả vết thương của nỗi đau trong tim còn chưa kịp vơi đi, anh lại vô thức để nỗi đau ấy tái hiện thấp thoáng mỗi khi bên cạnh nàng. Cứ như thế, một lý do nào đó đã hiện hữu cho nụ cười vô tư của nàng bỗng chốc lụi tàn dần trước mắt anh ….
Nàng man mác nhớ về lần đầu tiên giữ nàng và anh cãi nhau. Lý do gì ư? Chỉ vì một kiểu đùa cợt của anh, nhưng lại là trong lúc tâm trạng nàng không tốt.
“Em giận dỗi kiểu nửa vời như thế lần sau ai mà dám giỡn. Anh không thích kiểu thái độ đó đâu.”
“Anh không thích thì kệ. Em đâu có nghĩa vụ phải làm anh thích cái này hay cái kia . Hay phải biết trước anh không thích cái gì để né tránh.”
“Vấn đề không phải là thích hay không thích. Mà là anh không ngờ em sẽ phản ứng như thế Đúng. Anh là gì của em hết. Nên em không cần biết đến suy nghĩ của anh.”
“Ý anh là sao? Bây giờ là anh hay em đang đỏ thái độ muốn trách móc đây?”
“Em đã không muốn nghe những điều anh không thích. Anh sẽ không nói nữa. Vì em không có nghĩa vụ để nghe nên cái quyền được nói anh sẽ không dùng tùy tiện. Được chưa?”
“Tùy anh thôi.”
Khoảnh khắc lúc đó rất rõ ràng in đậm trong tâm trí nàng. Ánh mắt nàng dửng dưng bỏ đi thật nhanh và hất mạnh vào một bên vai của anh. Dường như cái hất mạnh ấy cũng không đủ để trút bỏ sự tức giận mà nàng vẫn còn kiềm nén. Còn nhớ lúc ấy sóng lưng nàng như lạnh toát, có một cảm giác rất lạ lẫm. Lúc ấy, nàng bắt đầu sợ thứ cảm giác này sẽ kéo dài mãi. Nàng xóa những dòng tin nhắn của anh trong điện thoại một cách vội vã bực dọc, nhưng lại bấm nhầm nút send một tin nhắn trống cho anh. Lập tức điện thoại trên tay nàng rung lên.
“Là ý gì?”
“Em nhấn nhầm.”
“Muốn xóa tin nhắn của anh sao?”
“…”
“Tìm mãi cuối cùng cũng thấy được điểm khác biệt của em.” – Giọng nói anh thình lình từ phía sau. Ánh mắt nàng bất chợt biến sắc.
“Khác biệt? Với ai? Người yêu cũ hay đang chuẩn bị chia tay? Anh thấy buồn cười lắm sao? Nếu em với người ta của anh giống nhau về tất cả có phải anh cũng sẽ lấy em ra làm cái bóng thay thế không?”
“Này, em nặng lời quá rồi đó. Anh đã nói là anh không hề muốn so sánh mà.Em có thấy lời nói của em rất quá đáng không?”
“Vậy chuyện em với anh đang nói có liên quan tới người thứ ba mà anh vừa nhắc hả?”
“Ờ…thì…anh cũng chỉ muốn lãng sang chuyện khác. Không ngờ lại phản tác dụng.”
“Hả? Ý đồ của anh tốt thật. Không lẽ hết chuyện để nói rồi sao?”
“Anh xin lỗi.”
“Anh thật là…thế cũng được ư?”
Khi đó nàng đã nhìn anh đầy nỗi nghi hoặc nhưng lại không nhịn được cười vì cái vẻ bối rối ấy. Mọi thứ có lẽ đã trở về như lúc đầu. Đôi khi nàng vẫn sợ những gì bình lặng quá, đến khi dậy sóng thì bản năng chống chọi đã dần dần bị xóa trắng…
***
Ngày anh chia tay mối tình khiến anh day dứt bao nhiêu tháng ngày, gần như nàng là người duy nhất anh muốn bên cạnh. Muốn được chia sẻ, muốn được dỗ dành như trở về một đứa trẻ lì lợm. Những đêm mất ngủ, nàng hát cho anh nghe qua điện thoại như hát ru một đứa bé cần lắm một chút sự ấm áp an toàn. Anh kể về cuộc đời mình, với những tháng ngày chập chững chạm vào thăng trầm. Người con trai sống xa nhà khó nhọc với biết bao bộn bề. Anh đã chọn con đường đơn lẻ gian nan cho đến khi gặp được người ấy. Như nàng từng nói với anh…
“Đã yêu người ta như thế sao không chọn con đường dễ đi một chút.”
“Đường đèo chông chênh chẳng phải sẽ thú vị hơn à? Anh cũng đã muốn cho một người đi cùng. Nhưng rồi…”
“Anh nghĩ ai cũng có khả năng chống chọi như anh sao? Không cho người khác cảm giác an toàn đã đành, mà còn muốn kéo theo họ xuống vực thẳm. Anh đi một mình đi cho vừa lòng anh.”
Trông thấy anh buồn, càng xót xa nên nàng lại càng phải xoáy sâu vào tận vết thương của anh. Là nàng cố tình. Vì cố chấp cũng chẳng thể xóa bỏ những sự thật đã hiện hữu. Trái tìm anh tổn thương, nhưng nàng thì nhất định khiến anh phải đau đến tận tâm can.
“Cô gái, sao em tàn nhẫn với anh thế?”
“Thuốc đắng giã bệnh.”
Anh lắc đầu.
“Cứ yên tâm là ngày nào anh còn chưa quên được thì em sẽ còn xát muối mạnh tay hơn nữa. Xát đến khi nào anh lành thì thôi.”
“Em đùa à, thế làm sao anh chịu thấu. Một người thì cứ làm anh bị thương, còn một người thì quăng cả đống muối vào anh.”
“Đùa hả? Cho anh nói lại lần nữa. Anh vừa nói gì đó?”
“Ý anh không phải là so sánh…chỉ là…nói tóm lại em cứ hiểu là anh không nghĩ vậy. Em cứ thế thì sẽ không hiểu được anh đâu.”
Vậy tại sao nàng phải là người hiểu anh? Những bước chân tiếp tục nối tiếp nhau. Cuộc đời anh, xuất hiện thêm nhiều dấu chân của nàng. Nhưng với nàng, dường như chỉ là một thứ cảm giác bất an khó lý giải. Thời gian vẫn cứ trôi qua, với anh nàng vẫn lắng nghe thật ân cần, quan tâm và tôn trọng. Tưởng chừng như con đường ấy đang là những cơn gió hiu hắt nhẹ nhàng khiến tâm hồn được bình lặng. Nhưng hóa ra cơn bão trong lòng nàng chỉ mới thực sự bắt đầu.
Với anh, em là tri kỷ
Với anh, em là tri kỷ
Anh thường nói với nàng về những dự định, những kế hoạch, những nhận định đúng sai. Nàng hoàn toàn muốn hỗ trợ anh hết lòng trong công việc và không biết từ khi nào công việc đã chiếm hết tất cả thời gian cuộc sống giữa anh và nàng. Rồi thì cũng đến lúc công việc và cuộc sống chẳng thể phân định rõ ràng. Những rắc rối trong nơi làm kéo theo rất nhiều rất nhiều khoảng lặng trống lấp đầy giữa hai con người. Anh rất muốn nàng hiểu cho anh, cảm thông cho những lúc tâm trạng thất thường sẽ vô tình bỏ quên nàng ở đâu đó. Những lúc ấy anh sẽ chỉ sống với nội tâm của riêng mình, nhưng tại sao phải là nàng?
“Anh à, ăn tối không?”
“…”
“Em đã nói là đừng mang bộ mặt ấy vào công ty, anh sẽ làm không khí trở nên căng thẳng và mệt mỏi theo anh.”
Im lặng…
Lại im lặng…
“Tâm trạng vẫn tệ đến thế sao?”
Tiếp tục im lặng…
“Anh à!!! Không nghe em nói sao?”
“Ừ…”
“Ừ…rốt cuộc là gì đây? Anh xem em là không khí chắc?”
“Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn một mình.”
“Thế em đi.”
“Em…cảm giác bị lừa dối…em có hiểu không? Thật tệ.”
“Chẳng phải anh nói tất cả đã kết thúc rồi sao?”
“Ừ…lần này thì kết thúc thật rồi…”
“Đừng bắt em phải chịu đựng những nỗi buồn của anh vì chính anh đã chọn em để được chia sẻ. Nếu anh cứ gạt em sang một bên nội tâm của anh như thế thì đừng có mà than vãn với em.”
“Ừ…Anh xin lỗi…Sẽ không như thế nữa.”
***
“Sẽ không như thế nữa.” Liệu đó có được xem như một lời hứa không? Nếu thế thì không biết đã bao nhiêu lần anh thất hứa với nàng. Chỉ là nàng không muốn bản thân giống như cái máy phân hủy giấy, được nhận tất cả mọi tài liệu bí mật để rồi phải xóa đi tất cả. Nàng không muốn cái kiểu như nhìn thấu mọi tâm tư của anh để rồi trước mặt anh cũng trở nên nhạt nhòa như những kẻ xa lạ vốn không hiểu gì về cuộc sống của anh. Có lẽ anh đã quen với việc trải lòng hết mọi suy nghĩ với nàng, anh luôn là người nói nhiều hơn là chịu lắng nghe và nàng thường có sự kiên nhẫn lắng nghe mỗi khi anh cần.
Trong trí nhớ của nàng, sự nhiệt thành của anh luôn khiến nàng phải bất ngờ. Nhất là khi sự chú ý của nàng vô tâm bỏ quên anh. Anh có thể đi dạo phố chợ đêm cùng nàng, một cách bình thản mà không cảm thấy khó chịu vì bản chất la cà của con gái. Trong những lần đi chơi khuya cùng đồng nghiệp, nàng luôn là người ra về sớm, anh dù đã uống rất nhiều nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tiễn nàng ra tận nơi đậu xe. Và cái lần nàng muốn cùng bạn bè đi phố lồng đèn, còn anh thì chỉ muốn về nhà để ngủ sau một ngày làm mệt mỏi. Nhưng lại không ngờ trong ngày hôm đó, anh đã đợi nàng cùng những người khác từ sớm. Trên đường về trời bất chợt đổ mưa, đôi giày của nàng lại xui xẻo bị rơi đứt quai. Mọi người tiếp tục dạo quanh một vòng ở hồ con rùa, còn nàng thì bước từng bước bỏ xa những người khác. Chỉ có anh là đi thật chậm, sóng bước cùng nàng. Khi anh lục lọi tìm một cành cây nhỏ để sửa tạm đôi giày, còn nàng thì một tay bấu víu vào vai áo anh, một chân đưa lên cố gắng giữ thăng bằng. Thế rồi ngày hôm sau, anh bị cảm. Nàng chưa bao giờ tự đặt một câu hỏi rằng, anh có phải cũng sẽ như thế với bất kỳ một ai khác dù không là nàng?
Nàng thường nhớ về những điều tốt đẹp ở nơi anh, mỗi khi có sự xung đột vì công việc. Thật khó lý giải tại sao trong công việc càng có sự liên quan thì mâu thuẫn lại càng căng thẳng nhiều hơn trước. Nàng không phủ nhận anh là người làm việc rất cẩn trọng, từng hành động đến lời nói đều có sự logic mà người khác không dễ dàng bắt được khuyết điểm. Nàng kính trọng anh cũng vì thế. Nhưng nàng không giống anh. Dù năng lực có hạn nhưng công việc và cuộc sống của nàng luôn phải rạch ròi, còn anh thì luôn để cuộc sống ảnh hưởng vào tâm tư của công việc. Anh cố chấp trước những lời khuyên của nàng, nhưng cũng không muốn chối bỏ.
Anh luôn đặt yêu cầu tuyệt đối cho công việc, còn nàng dù cố gắng thế nào cũng không làm anh cảm thấy hài lòng hoặc nhìn nhận được sự cố gắng. Những lúc công việc không được thuận lợi như kế hoạch, nàng rất muốn nói với anh. Nhưng anh đã ở đâu? Chẳng biết từ khi nào, nàng cảm thấy lạc lõng kể cả khi đối với anh. Không biết từ khi nào, người mà nàng muốn sẻ chia đầu tiên cho tất thẩy mọi buồn vui là anh nhưng lại không thể là anh. Từ khi nào, người đầu tiên mà nàng muốn che giấu những dòng suy nghĩ cũng chính là anh. Từ khi nào, nụ cười nàng dành cho anh đã dần tắt lịm. Từ khi nào, nàng và anh đã lướt qua nhau là ánh nhìn vô hồn không còn giọng nói. Từ khi nào, nàng cũng không còn nhớ rõ…
“Dạo này anh bận lắm sao?”
“Ừ, em biết mà. Công việc thì dồn như núi. Mà chẳng có ai được việc.”
“Bận đến nỗi bỏ mặc không thể nghe điện thoại của em? Tối hôm qua xe hư giữa đường, trời thì mưa. Biết em gọi anh bao nhiêu cuộc điện thoại không? Tan ca rồi, anh bận lắm sao?
Cũng không màng gọi lại cho em lấy một lần…”
“Anh mệt quá nên ngủ quên…”
“Ừ…anh lại quên.”
“…”
“Có thật là trong lòng anh xem em là tri kỷ không? Nhưng em thì chưa từng nghĩ anh chính là tri kỷ trong đời em.”
Nàng nhìn anh đầy nỗi thất vọng…
“Rốt cuộc em muốn gì đây? Hôm qua, anh có việc. Cô ấy đang trong bệnh viện và không có ai ở bên cạnh cả. Anh đi vội nên chẳng kịp mang theo điện thoại. Thế đã được chưa?”
Đôi mắt nàng ánh lên vẻ kinh ngạc đến không thể kiềm nén. Từng câu chữ trong đầu chẳng thể nói lên như ý muốn ban đầu. Anh vừa nói dối nàng. Nói dối xong lại thừa nhận là mình đã nói dối. Nụ cười nàng bỗng nhiên lạnh toát. Hay chỉ là một chút gượng gạo để che đậy ánh nhìn đang rất bối rối…
“Anh xa lạ thật…lại còn nói là ngủ quên. Anh đâu cần phải nói dối làm gì. Cứ nói là anh có việc quan trọng hơn. Thế là đủ.”
Nụ cười nàng mím chặt. Dẫu rằng đang cố gắng che đậy đi nỗi kinh ngạc trong lòng, nhưng nàng vẫn hy vọng một lời giải thích từ anh. Chỉ là có còn cần thiết nữa không….
“Bây giờ anh chỉ muốn tập trung vào công việc. Còn những thứ khác, anh không quản nổi. Anh đã phiền em nhiều rồi. Vậy nên…tốt nhất là không để em phải bị cuốn vào những thăng trầm của anh nữa.”
“Tốt thôi. Em cũng không quản nổi suy nghĩ của người khác. ”
Lần này nàng cũng hất mạnh vào vai anh, bước chân dứt khoác không chút do dự. Nhưng rồi sau đó bước chân ấy chợt khựng lại, đôi bàn tay bấu chặt vào da thịt một cách run rẩy. Chỉ có anh là cứ thế quay lưng. Dửng dưng đến quá đỗi bình thản. Những đường gân hằng đỏ lên trong đáy mắt của nàng, rồi bỗng chốc hóa nhạt nhòa. Thứ vừa rơi xuống có lẽ chẳng phải là nước mắt. Là niềm tin đấy. Cảm giác từ một người thân thuộc đối với ta giữa bộn bề những lo toan, người khiến ta cảm thấy mọi thứ như có một điểm tựa. Để rồi hôm nay chỉ có thể dùng ánh mắt xa lạ nhìn nhau như những kẻ lần đầu tiên vội vã lướt qua. Thứ cảm giác vừa rơi hẫng ấy rốt cuộc là gì đây? Có một chút nhói ở tim…à không, nàng cảm thấy vị trí đó rõ ràng đang rất đau, đau đến nỗi chỉ muốn đập vỡ tất cả. Bởi vì có những người trong cuộc đời này, đã định sẵn là không thể yêu.
***
Nàng đặt lá đơn nghỉ việc trên bàn. Sau tất cả những gì còn sót lại, nàng không thể tự lừa dối rằng mối bận tâm của mình vốn chẳng liên quan đến anh. Có thể trách anh được sao? Lúc nàng cần anh đến, người con gái anh yêu cũng rất cần anh. Phải trách anh thế nào đây? Vì anh suy nghĩ điên rồ thế nào mà chấp nhận nhường lại chuyến tu nghiệp ở nước ngoài cho nàng. Nàng chỉ mới biết được điều này sau cái ngày mà anh nói không muốn liên quan đến nàng nữa.
“Theo quyết định ban đầu thì chỉ có Phan là được đề cử. Nhưng cậu ấy cứ nhất định muốn nhường lại cho cô. Quả thực cô làm tôi rất bất ngờ, chỉ trong thời gian gấp rút như thế mà Phan có thể cho tôi thấy sự tiến bộ đáng kể của cô. Vậy cố gắng lên nhé!”
Nàng cười, những suy nghĩ ước chi đừng tồn tại nhiều như thế. Tự hỏi nếu không tiến bộ thì thật phí hoài cho công sức của anh. Suốt ngày hết yêu cầu này đến đòi hỏi nọ, không la mắng thì cũng trách phạt, nàng nếu không muốn tăng ca thì chỉ đành phải cố gắng hết sức. Tại sao phải nhường lại cơ hội cho nàng khi chính anh mới là người cần nó. Cuộc đời anh, quá nhiều mệt mỏi rồi. Mệt mỏi về cả vật chất lẫn tinh thần. Cuộc đời anh, nàng không nên bước vào. Vì nàng chưa bao giờ dám yêu anh, cũng chẳng thể yêu anh sớm hơn. Thật buồn cười thay, tại sao cứ nói nàng giống với ai đó khi vốn dĩ nàng mới là người anh gặp đầu tiên. Cuộc đời anh, gặp được nàng cũng chỉ là những thoáng qua tạm bợ bên đời nhau. Đối với nàng sau một cơn giông, hai tiếng “Tri kỷ” thốt lên sao lại nghẹn đắng quá.
Anh đi vào. Ánh mắt ấy có chút bất ngờ rồi cũng trở về cái nét lạnh lùng chỉ là với nàng. Chưa khi nào nàng cảm nhận rõ sự vô hình của mình trước mắt anh như lúc này. Nhưng nàng vẫn cười.
“Định gửi cho anh, nhưng sẵn đây đưa cho anh luôn.”
“Cái gì đây?”
Nàng đưa ra một cái hợp nhỏ ngâm trong đó rất nhiều quả tắc.
“Nghe nói quả tắc là trị cảm rất tốt nên em làm thử, tiện tay mang cho anh một phần luôn. Anh chẳng nói không thích uống thuốc còn gì.”
“Thôi, anh không cần. Em mang về đi.”
“Không sao. Em cũng không cần nữa.”
“…”
“Vậy em đi đây. ”
Anh không hề biết rằng sau bốn chữ ngắn gọn đó, thì đời này kiếp này anh sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng nữa. Nhưng chàng trai như anh bình tĩnh đến như một mặt hồ phẳng lặng, cầm trên tay mảnh thư của nàng để lại, cũng chỉ thoáng qua một chút mù quáng. Lúc đuổi theo ra ngoài, anh định gọi ngay số điện thoại quen thuộc thì mọi thứ đã dừng lại.. Anh đứng lặng đi giữa hàng ngàn người vẫn cứ vội vã huyên náo. Anh mắt thẩn thờ đã lạc giữa đám đông. Anh sẽ không đi tìm nàng đâu. Cũng không nhớ đến nàng nữa. Thói quen rồi cũng sẽ thay đổi được. Cảm giác đơn độc cũng sẽ quen thôi. Nhưng không thế ích kỷ giữa nàng lại, kéo nàng theo những phiền muộn của riêng anh. Đó là cách anh muốn trân trọng người con gái đã bước vào cuộc đời anh, mang cho anh một chút ấm áp dẫu không thể là tình yêu. Một khi chữ tình đặt trước cái gọi là tri kỷ thì cũng xem như phá vỡ những giới hạn ban đầu, mối quan hệ đó có thể thay đổi hoặc là không còn gì nữa. Nhưng đã đi cùng nhau qua biết bao nỗi niềm, anh lại không nỡ yêu nàng. Cố chấp cho những cảm xúc nhất thời chi bằng hãy dừng lại tại đây thôi. Để giữ lại những tháng ngày tốt đẹp sẽ đi qua của chúng ta.
“Ở nơi nào đó còn có người đang đợi em đi đến. Bình an và cứ đi đi. Cũng đừng do dự nhìn lại. Biết không cô gái, anh vẫn nhớ. ”
Nàng mở cửa kính taxi, từng ngọn gió thổi vào đùa nghịch trên tóc nàng nhẹ nhàng tung bay. Con đường đi qua trước mắt nàng, phải bỏ lại phía sau những thứ gọi là không cam tâm. Cơn gió này rồi cũng sẽ thổi bay tất cả, kết cục này dẫu cho có hợp hay tan, hữu tình hay vong tình. Vài năm tháng nữa cũng chỉ xem như bụi đường. Chút bụi đường ấy vốn chẳng đủ để níu tay một cuộc đời…
Trái tim nàng cuối cùng đã chọn lựa sự lang thang, thế thì còn tham lam chi nữa những yêu thương không thuộc về. Đã tìm thấy người giữa biết bao cơn mộng mị, đã cùng nhau trải qua những giấc mộng vô thường. Cứ ngỡ rằng sẽ không dễ dàng mất đi, nhưng rồi cũng đành lòng buông lơi. Có buồn không anh? Em không yêu, nhưng cũng không thể xem anh là tri kỷ. Rốt cuộc cũng không thể gọi tên những tháng năm đã đi bên cuộc đời nhau.
Rồi nàng chợt nhớ ra…
Đã lâu rồi, nàng và anh không còn những cuộc trò chuyện thâu đêm. Những câu chuyện không mở đầu cũng không không kết thúc…
Đã lâu rồi, nàng không thể nói với anh những niềm vui dù là nhỏ bé.
Đã lâu rồi, khi gặp phải bế tắc hay vấp ngã nàng không còn cầm điện thoại lên và gọi cho anh.
Đã lâu rồi, cả anh và nàng không còn bỏ ra hàng giờ để giống như những đứa trẻ cùng nhau tô những bức tượng ở nhà sách.
Đã lâu rồi, nàng không còn có thể nói với anh bất kỳ suy nghĩ nào một cách thoải mái và thẳng thắng cùng nhau.
Đã lâu rồi anh đã không cười khi bất chợt nhìn thấy nàng, khi đôi mắt cố tình không rời khỏi anh.
Cũng đã lâu rồi, đủ lâu rồi để một người bước ra khỏi cuộc đời một người….
Hàn Vi
0 comments :
Post a Comment