Ads

TIN MỚI NHẤT

Tuesday, October 21, 2014

Tan tác nỗi đau…này

Nỗi đau...cứ đeo bám suốt những ngày qua
Tôi viết những dòng này cho Bin. Để quên Bin. Để tôi được “siêu thoát” khỏi nỗi đau trong suốt những ngày qua, kể từ lúc Bin từ giã cuộc đời thật ngắn ngủi. Thật vắn số.


Những lời câm lặng này được vắt từ tim cho một người bạn. Một người thân của tôi. Những lời này, em thấm thấu một lần duy nhất, hy vọng rồi em cũng không buồn đau nữa, không bao giờ nhắc đến Bin nữa. Và em sẽ không cầu nguyện để Bin được sống lại.

Bin đã chết. Bin đã bỏ chúng tôi sau ba ngày không ăn uống. Em tưởng Bin động trời, rồi Bin sẽ khỏe lại. Đêm đó em bóc bánh, Bin ăn liền bảy cái, sau đó thì mất hút. Tôi và em cầm đèn tìm, mãi mới thấy Bin xuất hiện ở hành lang. Em bồng Bin vào nhà. Sáng ra đã thấy Bin nằm ngoài bụi cây. Suốt đêm qua. Tôi linh cảm điều sắp sửa. Bin sợ nhà tôi vấy bẩn...

Sáng nay Bin cố dậy ra vườn, đi toàn máu. Em hốt hoảng gọi lại bác sĩ... Ông ta chần chừ độ năm giây, rồi bảo đợi khoảng hai ba giờ. Bác sĩ chưa khám cho Bin song hiểu hơn tôi hơn em. Em hỏi lấy gì cầm cự tạm. Ông bảo mua Than hoạt tính. Em dắt xe vù đi.

Tôi đối diện với Bin. Một phần lưỡi của Bin đã thâm. Không ổn rồi. Bin thở rất nhẹ, vài ba hơi thì thở hắt. Bụng tọm sát sườn. Đến lúc đó, Bin vẫn gượng dậy (lần cuối) để ra vườn... Tôi nhìn. Chân tay rã rời. Tôi ngồi thừ, y nguyên chỗ cũ, không nhích được, không đứng dậy được. Bin vào, cố lắm chỉ bước được một chân lên thềm nhà, dáng sắp ngã. Tôi đau xót tới bồng, thấy nước tiểu xòa ra. Thôi rồi. Bin đã không còn chút đề kháng. Tôi đặt Bin nằm xuống, vuốt đầu, vuốn thân thể. Đến lúc đó, tôi nghĩ em đi mua thuốc cho Bin mới chỉ được nửa đường. Mà em có về đúng lúc, tôi vẫn biết Bin sẽ không qua khỏi. Bin sắp chết!

Lặng lẽ khép kín cửa. Cơn nấc bắt đầu. Tôi khóc rấm rứt. Một phần thần thể của tôi đang chết, đang lìa khỏi sự sống của tôi. Không giải thích nổi. Tôi cảm nhận rõ, Bin đang chết dần. Tôi không trút được sức mạnh của mình cho Bin. Tôi không cứu được Bin. Bác sĩ cũng không cứu được. Tôi hiểu, nghe em nói về tình hình của Bin, ông biết và đã giả vờ nói ở xa. Ông biết chắc đến giờ đó Bin đã đi.

Bin không sống lâu đến vậy. Chưa đến 12 giờ, hơi thở của Bin bắt đầu đuối. Tôi vẫn khóc. Mắt Bin mở, thật lâu vẫn nháy. Bin muốn nói điều gì đó với tôi nhưng không thể. Bin cảm ơn tôi, cảm ơn em, cảm ơn gia đình tôi? Bin bảo tôi đừng khóc. Bin ở trần, là “cái nghiệp” cuối cùng trong luân hồi lục đạo phải xả bỏ, là chặng cuối để Bin sẽ trở lại…

Tôi cũng là một người tu. Vị Lạt ma cũng bảo, tâm bình thường là đạo. Mà tôi thì đang khóc... Tôi cay đắng tủi phận tự an ủi Bin sẽ sướng, qua bên kia Bin sẽ sung sướng, tại sao tôi lại khóc.

Em trở về, hòa thuốc than, đen, chắc là đắng. Bin uống được hai muỗng, kêu khan một tiếng hiếm hoi, rồi rướn mình. Tắt lịm. Tôi bật khóc thành tiếng. Ôm Bin vào lòng. Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ Bin bệnh nặng đến vậy. Lẽ ra Bin không chết.

Tất cả đã muộn. Quá muộn rồi.

Tôi và em ngồi bên vuốt ve Bin mãi hoài. Không dám nghĩ từ nay sẽ không còn Bin trong ngôi nhà nhỏ nữa. Vĩnh viễn. Em chạy xuống bếp, gói một đùm nào gạo nào muối. Tôi đau hơn bội phần. Ôi Bin. Chúng tôi trang bị cho Bin một chuyến hành trình dài chỉ chừng đó thôi ư?

Mặc thêm cho Bin một tấm áo. Thêm một chiếc bao màu trắng…

Trời sáng quắc. Nắng. Chói nhức. Em mượn vội cái cuốc chim. Tôi đèo em. Em ôm Bin ngồi sau. Tôi điều khiển xe lên vùng đồi, nơi rải rác những mộ, rồi đến đồi mộ. Vừa đi vừa nhìn quanh. Tới một đồi mộ bên kia con suối đã cạn. Tôi dừng, dựng xe, vác cuốc. Em vẫn ôm Bin trong chiếc bì trắng lóa dưới nắng gắt. Rất nhiều mộ đã được bốc. Em bảo đây chắc có dự án, họ đang dời mộ.

Không chôn Bin ở đây. Tôi và em trở ra, lên xe. Vẫn nắng. Đến một đồi mộ khác. Mộ nào cũng uy nghi bề thế. Tôi bảo có thể cho Bin nằm sát cạnh một ngôi mộ nào đó. Em buồn rượi, không gật. Tôi cũng sợ. Người ta thấy sẽ xới mộ Bin lên, quăng xác Bin... lấp lại chỗ đất tôi đào. Em nảy ý kiến. Lên trên đồi kia, chôn Bin dưới chân trụ điện. Không ai biết, và sẽ không ai đào bới cả. Bin sẽ được bình yên. Bình yên để Bin bay vào vùng trời màu sáng...

Một cái lỗ đào vội, hơi chật. Tôi không còn cách nào khác. Đất toàn sỏi đá, trong lúc tôi phải đào thật nhanh kẻo ai đó sẽ nhìn thấy, nghi hoặc, họ sẽ tới quật lên. Hoặc trước mắt là không cho phép chúng tôi đào bới dưới trụ điện cao thế.

Bin đã được nằm. Dẫu hơi chật. Cũng cạn. Tôi bảo em. Không nên thắp nhang... Tôi và em xuống dưới đồi, thắp thang khấn vọng lên. Nắng vẫn trút lửa, vẫn gió. Miên man. Gió không cho phép giữ lại cuộn khói nào. Bin lạc loài, cô đơn, xa lạ giữa đồi mộ. Nhưng Bin sẽ bay được vào vùng trời rực sáng như tôi đã thầm nhắc, tôi tin.

Cũng như tôi từng tin, giữa chúng tôi và Bin có một sợi dây xuyên thời gian từ thế giới khác. Tại cõi trần, cũng không ngẫu nhiên Bin sinh thành cách tôi hàng trăm cây số lại đoàn tụ với gia đình tôi. Cũng với tướng mạo khác thường và bản tính hiền lành đến tội, tôi lại tin Bin phước lớn. Bin ở lại với tôi quãng thời gian vừa đủ để thương nhau... Vậy cũng đã khiến tôi đau lòng đến nhường ấy Bin ơi....!

Chiều nay trời nổi giông. Tôi chạy xe từ cơ quan về, qua đồi mộ. Tôi lặng lẽ giấu em lên thăm Bin. Tôi đã hứa với em, cũng như em hứa với tôi sẽ không lên thăm Bin trong vòng 3 tháng, sẽ không nhắc tới Bin khi nỗi đau còn vảng vất. Mưa. Chớp vạch. Tôi trùm ni lông, đội mũ, chắc Bin sẽ không nhận ra đâu. Tôi sẽ đứng xa xa để nhìn nấm mộ rất nhỏ của Bin. Xa lạ..

Sao tôi bật khóc? Khi tôi chưa nhìn thấy nấm mộ nhỏ nhoi ấy. Nấm mộ như một khối u ác tính trong nội thể. Bin ơi. Tôi lên thăm Bin đây. Bin đừng buồn bởi không ai được như Bin cả. Nếu Bin không có duyên sống với chúng tôi, Bin sẽ không thấy ai khóc mình đâu.

Vĩnh biệt Bin. Chết rồi, Bin sẽ được làm người, tôi tin lắm. Và nếu kiếp sau tôi nặng nghiệp phải đầu thai làm kiếp chó, tôi ước sẽ được sống với Bin, giữ nhà cho gia đình Bin (như Bin từng giữ nhà cho tôi và em). Và nữa, nếu tôi chết thì Bin đừng buồn đau, đừng khóc. Tôi không chịu đựng được điều đó đâu…
Tan tác nỗi đau…này
  • Facebook Comments
  • Blogger Comments

0 comments :

Post a Comment

Top