>> Những nỗi buồn không tên
Hai con người xa lạ chúng tôi, đến từ một nơi cách Sài Gòn hơn hai nghìn cây số, vô tình gặp nhau ở mảnh đất tấp nập nơi đây, chỉ có chung một mục đích: Trốn chạy những gì đã từng ở phía sau.
Tôi và anh, không bận tâm về tương lai, chẳng nặng lòng về quá khứ, nhưng lại bấp bênh với hiện tại. Bởi chẳng ai dám tin tình yêu của mình dành cho đối phương đủ lớn để gạt bỏ tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước kia. Đúng là, chúng tôi bị ám ảnh bởi một tình yêu không có đích đến, và tôi cũng chẳng biết được, cái hành trình mà chúng tôi đang đi, liệu sẽ kéo dài được bao lâu. Tôi sợ sóng gió bên ngoài thì lớn, còn tình cảm của chúng tôi thì lại quá mong manh…
Tình yêu mà tôi dành cho anh, nhiều ra sao tôi chẳng thể đong đếm, lớn thế nào tôi chẳng thể cân đo. Chỉ biết là, tôi luôn sống trong những chuỗi ngày của một nửa hạnh phúc, một nửa âu lo.
Phải rồi, là tôi sợ anh không yêu tôi!
Là tôi sợ mất anh!
Rất sợ!
Bởi tôi lỡ dành quá nhiều yêu thương cho anh rồi…Đã bao lần tôi dặn lòng mình ngày hôm nay bớt yêu anh so với ngày hôm qua một chút. Nhưng tôi bất lực. Trái tim bướng bỉnh này không chịu làm theo những lý trí trong đầu tôi.
Người ta nói rằng thật đáng thương cho những kẻ khi vừa mới bắt đầu yêu đã không tin nó là vĩnh cửu. Còn tôi, tôi còn đáng thương hơn khi mà không dám tin- ngay từ khi tôi biết được rằng mình yêu anh!
Phải chăng yêu anh là quá ngu ngốc, là lỗi lầm, là sai trái?
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Tôi không hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chưa một lần hỏi rằng tôi đã từng yêu những ai trước đó.
Anh đối với tôi nhẹ nhàng như một làn gió, tươi mát như những cơn mưa mùa hạ, ấm áp như ngọn lửa ngày đông. Nhớ những ngày trời lạnh, tôi co ro đi bên cạnh anh, là anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi mà hỏi: “Có thấy ấm hơn không?”. Là những khi tôi ngồi sau xe anh, hỏi rằng “Trái tim anh ở bên nào thế?”. Anh phá lên cười mà nói: “Ở bên trái, cũng giống như em thôi! Em có cần nghe thử không?”, rồi để chứng minh cho điều anh vừa nói là thật, anh đặt bàn tay tôi lên ngực anh. Khi đó, tôi chỉ nghe tim mình đập mạnh, vội rụt tay lại ngượng ngùng ngồi cách xa anh ra. Là buổi tối của một ngày hè nào đó, anh gọi điện thoại cho tôi vào 12h đêm, cứ chỉ im lặng suốt 30 giây, sau đó mới thở dài mà nói “Là anh nhớ em!”. Chúng tôi chìm mình vào trong khoảng lặng, tôi không rõ anh đang nói thật hay đùa, chỉ cảm nhận được nỗi buồn nơi anh.
“Anh đang ở đâu?”
“Tầng 22, tòa nhà XX, ngắm nhìn cảnh vật về đêm”
“Đợi em 20 phút, em sẽ tới!”
“Không cần đâu, anh quen sống một mình trong nỗi nhớ rồi!”
“…”
“Khuya rồi, em là con gái, đừng đi ra ngoài, nguy hiểm lắm. Ngủ sớm đi nhé! Chúc em ngủ ngon!”
Tôi yếu ớt đáp lại một chữ “Vâng”. Nhưng cả đêm hôm đó, tôi không hề ngủ được, chỉ nhớ tới bốn chữ khi nãy mà anh vừa nói với tôi “Là anh nhớ em”.
Tôi sợ nếu mình tin rồi, sẽ ôm ấp quá nhiều hy vọng, quá nhiều mộng tưởng vào anh. Nếu anh không yêu tôi, tất cả trong tôi sẽ sụp đổ. Vì vậy tôi chọn cách dối lòng mình rằng tôi sẽ không tin đâu, tôi sẽ không coi đó là sự thật, tôi sẽ xem như anh vừa uống rượu say nên gọi nhầm số thôi.
Anh không yêu tôi!
Và tôi… cũng không hề yêu anh….
Tôi đã tự lừa gạt bản thân một cách trắng trợn như thế…
Vì một khi đã yêu, đâu chỉ trả lời “Có” hay “Không” là được?
***
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh kể cho tôi nghe về quá khứ của anh, cũng là lần đầu tiên tôi nói về tình yêu trước kia của tôi như thế nào.
-Anh đã từng rất yêu một người, tình yêu của anh và cô ấy kéo dài đến bảy năm, bọn anh đã từng tính đến chuyện kết hôn, chuyện của tương lai, của những ngày xa xôi sau đó. Em có biết bảy năm của một mối tình đầu nó dài thế nào không? Từ những năm lớp 10 của đầu cấp III, cho đến hết bốn năm Đại học. Thế mà cô ấy lại rời bỏ anh, mà lý do thì…- Anh thở dài, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước.
-Lý do là gì?- Tôi thắc mắc
- Cô ấy chọn cách ở bên anh, chỉ để muốn biết về anh trai anh, và cô ấy đã thành công. Cô ấy đã chà đạp lên tình yêu của anh một cách nhẫn tâm thế để có được tình yêu của mình. Bây giờ thì cô ấy là chị dâu của anh, em hiểu được cảm giác ngày ngày đối diện với người mình yêu đang hạnh phúc bên người anh thân thiết của mình đâu đớn thế nào không? Anh đã trượt mình trong những đêm dài ở quán rượu, đắm mình vào những cơn men và buông thả đến mức ngập chìm trong những cơn nghiện ngập và thèm thuốc…
Anh thở dài, quay sang tôi cười trừ.
- Không thể tin nổi phải không?
Tôi gật đầu nói:
- Anh có thể kể tiếp được không?
-Trong một lần anh thác loạn với lũ bạn ăn chơi của mình thì cô ấy xuất hiện. Cô ấy hỏi anh có nhận ra bản thân mình không? Thực sự lúc đó anh chỉ muốn bóp chết cô ấy rồi sau đó tự kết thúc đời mình. Tại sao cô ấy có thể nói ra điều ấy khi mà tổn thương của anh, là do cô ấy gây ra?
- Và anh đã trả lời thế nào?
- Anh hỏi lại cô ấy rằng “Cô cũng nhận ra tôi sao? Tôi tưởng cô quên tôi rồi?” – Anh lại cười, vừa chua chát, vừa đau đớn – Cô ấy trả lời “Em không hề nhận ra anh, anh không phải là người em từng biết! Nếu như anh ngày hôm này đều là lỗi của em thì là em sai, em nợ anh một lời xin lỗi.” – Khi nghe nghe cô ấy nói vậy anh đã gần như phát điên lên. Nếu như mọi nỗi đau đều có thể xóa nhòa bởi hai chữ xin lỗi thì cuộc đời đâu có phức tạp đến như thế?
- Vậy anh đã làm gì?
- Anh suýt thì đã cưỡng bức cô ấy!
- Sao? – Tôi tròn mắt nhìn anh
Anh cười nhạt:
- Nhưng anh không đủ nhẫn tâm để làm điều ấy, trong bụng cô ấy là đứa cháu của anh. Anh là em chồng cô ấy, và là chú của đứa nhỏ đó. Làm vậy không những có lỗi với anh trai anh, có lỗi với cô ấy mà càng khiến lương tâm anh bị dày vò, dằng xé hơn. Khi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy những cảm xúc sợ hãi của cô ấy, anh đã khóc. Anh đã bất lực mà nói rằng “Em không hề có lỗi, tất cả là lỗi do anh, là anh quá mềm yếu, quá bảo thủ, không dám nhìn thẳng vào sự thật. Là do anh!”
- Và chuyện gì sau đó?
- Anh vào Sài Gòn, để quên đi cô ấy, để vùi mình vào những bận rộn của công việc, và rồi anh gặp em…
Anh quay sang tôi mỉm cười, nụ cười phóng khoáng.
- Anh đã không hề muốn kể ra chuyện này với bất kì một ai, chuyện xảy ra đã 4 năm, mọi thứ cũng dần nhạt đi rồi, ngay cả cái được gọi là nỗi đau, thứ mà anh tưởng chừng như cả đời anh không thể quên được. Cuối cùng anh gặp em, có em ở bên, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Thì ra anh chưa trưởng thành, anh sẽ mãi chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi với những cái nhìn ấu trĩ và ngớ ngẩn nếu như không có em ở bên.
Gương mặt anh tiến gần tới tôi, khi đôi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau 0.5cm, tôi giật mình quay mặt đi, hoảng loạn nói:
- Em không xứng đáng với anh đâu!
Anh nhìn tôi khó hiểu, tôi nhếch bờ môi lên cay đắng nói:
- Là quá khứ của em quá dơ bẩn. Em không dám yêu anh. Nếu anh biết, anh chắc chắn sẽ không yêu em!
- Em và anh cũng giống nhau, đều đã từng một thời không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh trong quá khứ. Khi anh kể hết ra được những điều đó với em, chứng tỏ anh đã biết tự mình đứng lên sau những vấp ngã, đã có thể quên đi một phần kí ức không vui. Mỗi chúng ra – những người đã sống trên cuộc đời này nên học cách chấp nhận, phải biết đối diện với sự thật, cho dù là cay đắng, là nghiệt ngã, nếu chúng ta cứ chỉ lảng tránh nó, liệu rằng chúng ta có vui không? Hay lại là những lo sợ và những nỗi buồn dai dẳng cứ đeo bám chúng ra?
- Em cũng đã từng rất yêu một người, đủ lớn để trao đổi tất cả những gì mình có cho anh ta. Nhưng anh ta thì lại khác, không tình yêu, không bên cạnh khi em cảm thấy bất lực nhất. Cái anh ta quan tâm chỉ là sở hữu em trên cái giường. Anh nói xem, em có phải là Sex Doll của người ta không? Em ngu ngốc, khờ dại đến nỗi bị lợi dụng mà còn không tin. Thực ra chẳng ai lừa gạt em cả, chỉ là em luôn luôn tự lừa bản thân mình thôi. Sau khi bị vứt bỏ, em còn đi van xin anh ta nữa, nhưng anh biết anh ta nói gì với em không? “Tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa từng yêu, dù chỉ là một phút”. Từ ngày đó, em dường như không bao giờ dám tin vào sự tồn tại của tình yêu. Với em, nó xa xỉ lắm.
Nhưng rồi anh bước vào cuộc đời em, khiến mọi “lý thuyết” mà em đề ra bị phá vỡ. Em đã nói rằng em sẽ không yêu thêm một ai nữa, bởi em nghĩ mình không đủ tư cách để yêu cách để yêu, không đủ xứng đáng để đón nhận tình yêu từ một ai đó. Mỗi ngày em đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu câu rằng Anh yêu em không? Và anh sẽ yêu em chứ? Nhưng cho dù rất yêu anh, em cũng không đủ can đảm để thừa nhận điều đó. Em rất sợ… Em sợ chỉ là do em ôm vọng tưởng… em sợ là chỉ một mình em yêu anh…
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế mà rơi trên bờ mi tôi. Anh lặng lẽ ôm chặt tôi vào lòng, khẽ hôn lên đôi mắt ướt đẫm của tôi ấm áp nói:
- Anh xin lỗi! Là lỗi do anh!Là anh sai! Nhưng có một điều anh muỗn em biết đó là anh yêu em.
-Nếu lỡ một ngày mình chia tay thì sao?- Tôi lo sợ, vẽ những hình tròn vô nghĩa trên tấm váy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh vuốt những sợi tóc trên trán tôi gài vào mang tai, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi, vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như thế, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi. Đủ để cảm nhận được những yêu thương đang được đong đầy. Đủ để cảm nhận được những hơi thở dồn dập của tình yêu. Và đủ để cảm nhận được rằng, tình yêu của chúng tôi không hề mong manh như tôi từng vốn nghĩ…
-Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, anh chỉ cần biết bây giờ, mình yêu nhau. Thế là đủ!
Tôi không nói với anh 3 chữ Em yêu Anh, bởi tôi biết, có những thứ trên đời này không nhất thiết phải nói ra. Cái quan trọng là ta làm cách nào để cảm nhận được nó. Tình yêu mà, nói yêu thôi đâu đủ? Một chữ “Yêu” sao có thể nói hết được những gì trong lòng tôi?
Hai con người xa lạ chúng tôi, đến từ một nơi cách Sài Gòn hơn hai nghìn cây số, vô tình gặp nhau ở mảnh đất tấp nập nơi đây, chỉ có chung một mục đích: Trốn chạy những gì đã từng ở phía sau.
Tôi và anh, không bận tâm về tương lai, chẳng nặng lòng về quá khứ, nhưng lại bấp bênh với hiện tại. Bởi chẳng ai dám tin tình yêu của mình dành cho đối phương đủ lớn để gạt bỏ tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước kia. Đúng là, chúng tôi bị ám ảnh bởi một tình yêu không có đích đến, và tôi cũng chẳng biết được, cái hành trình mà chúng tôi đang đi, liệu sẽ kéo dài được bao lâu. Tôi sợ sóng gió bên ngoài thì lớn, còn tình cảm của chúng tôi thì lại quá mong manh…
Tình yêu mà tôi dành cho anh, nhiều ra sao tôi chẳng thể đong đếm, lớn thế nào tôi chẳng thể cân đo. Chỉ biết là, tôi luôn sống trong những chuỗi ngày của một nửa hạnh phúc, một nửa âu lo.
Phải rồi, là tôi sợ anh không yêu tôi!
Là tôi sợ mất anh!
Rất sợ!
Bởi tôi lỡ dành quá nhiều yêu thương cho anh rồi…Đã bao lần tôi dặn lòng mình ngày hôm nay bớt yêu anh so với ngày hôm qua một chút. Nhưng tôi bất lực. Trái tim bướng bỉnh này không chịu làm theo những lý trí trong đầu tôi.
Người ta nói rằng thật đáng thương cho những kẻ khi vừa mới bắt đầu yêu đã không tin nó là vĩnh cửu. Còn tôi, tôi còn đáng thương hơn khi mà không dám tin- ngay từ khi tôi biết được rằng mình yêu anh!
Phải chăng yêu anh là quá ngu ngốc, là lỗi lầm, là sai trái?
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Tôi không hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chưa một lần hỏi rằng tôi đã từng yêu những ai trước đó.
Anh đối với tôi nhẹ nhàng như một làn gió, tươi mát như những cơn mưa mùa hạ, ấm áp như ngọn lửa ngày đông. Nhớ những ngày trời lạnh, tôi co ro đi bên cạnh anh, là anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi mà hỏi: “Có thấy ấm hơn không?”. Là những khi tôi ngồi sau xe anh, hỏi rằng “Trái tim anh ở bên nào thế?”. Anh phá lên cười mà nói: “Ở bên trái, cũng giống như em thôi! Em có cần nghe thử không?”, rồi để chứng minh cho điều anh vừa nói là thật, anh đặt bàn tay tôi lên ngực anh. Khi đó, tôi chỉ nghe tim mình đập mạnh, vội rụt tay lại ngượng ngùng ngồi cách xa anh ra. Là buổi tối của một ngày hè nào đó, anh gọi điện thoại cho tôi vào 12h đêm, cứ chỉ im lặng suốt 30 giây, sau đó mới thở dài mà nói “Là anh nhớ em!”. Chúng tôi chìm mình vào trong khoảng lặng, tôi không rõ anh đang nói thật hay đùa, chỉ cảm nhận được nỗi buồn nơi anh.
“Anh đang ở đâu?”
“Tầng 22, tòa nhà XX, ngắm nhìn cảnh vật về đêm”
“Đợi em 20 phút, em sẽ tới!”
“Không cần đâu, anh quen sống một mình trong nỗi nhớ rồi!”
“…”
“Khuya rồi, em là con gái, đừng đi ra ngoài, nguy hiểm lắm. Ngủ sớm đi nhé! Chúc em ngủ ngon!”
Tôi yếu ớt đáp lại một chữ “Vâng”. Nhưng cả đêm hôm đó, tôi không hề ngủ được, chỉ nhớ tới bốn chữ khi nãy mà anh vừa nói với tôi “Là anh nhớ em”.
Tôi sợ nếu mình tin rồi, sẽ ôm ấp quá nhiều hy vọng, quá nhiều mộng tưởng vào anh. Nếu anh không yêu tôi, tất cả trong tôi sẽ sụp đổ. Vì vậy tôi chọn cách dối lòng mình rằng tôi sẽ không tin đâu, tôi sẽ không coi đó là sự thật, tôi sẽ xem như anh vừa uống rượu say nên gọi nhầm số thôi.
Anh không yêu tôi!
Và tôi… cũng không hề yêu anh….
Tôi đã tự lừa gạt bản thân một cách trắng trợn như thế…
Vì một khi đã yêu, đâu chỉ trả lời “Có” hay “Không” là được?
***
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh kể cho tôi nghe về quá khứ của anh, cũng là lần đầu tiên tôi nói về tình yêu trước kia của tôi như thế nào.
-Anh đã từng rất yêu một người, tình yêu của anh và cô ấy kéo dài đến bảy năm, bọn anh đã từng tính đến chuyện kết hôn, chuyện của tương lai, của những ngày xa xôi sau đó. Em có biết bảy năm của một mối tình đầu nó dài thế nào không? Từ những năm lớp 10 của đầu cấp III, cho đến hết bốn năm Đại học. Thế mà cô ấy lại rời bỏ anh, mà lý do thì…- Anh thở dài, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước.
-Lý do là gì?- Tôi thắc mắc
- Cô ấy chọn cách ở bên anh, chỉ để muốn biết về anh trai anh, và cô ấy đã thành công. Cô ấy đã chà đạp lên tình yêu của anh một cách nhẫn tâm thế để có được tình yêu của mình. Bây giờ thì cô ấy là chị dâu của anh, em hiểu được cảm giác ngày ngày đối diện với người mình yêu đang hạnh phúc bên người anh thân thiết của mình đâu đớn thế nào không? Anh đã trượt mình trong những đêm dài ở quán rượu, đắm mình vào những cơn men và buông thả đến mức ngập chìm trong những cơn nghiện ngập và thèm thuốc…
Anh thở dài, quay sang tôi cười trừ.
- Không thể tin nổi phải không?
Tôi gật đầu nói:
- Anh có thể kể tiếp được không?
-Trong một lần anh thác loạn với lũ bạn ăn chơi của mình thì cô ấy xuất hiện. Cô ấy hỏi anh có nhận ra bản thân mình không? Thực sự lúc đó anh chỉ muốn bóp chết cô ấy rồi sau đó tự kết thúc đời mình. Tại sao cô ấy có thể nói ra điều ấy khi mà tổn thương của anh, là do cô ấy gây ra?
- Và anh đã trả lời thế nào?
- Anh hỏi lại cô ấy rằng “Cô cũng nhận ra tôi sao? Tôi tưởng cô quên tôi rồi?” – Anh lại cười, vừa chua chát, vừa đau đớn – Cô ấy trả lời “Em không hề nhận ra anh, anh không phải là người em từng biết! Nếu như anh ngày hôm này đều là lỗi của em thì là em sai, em nợ anh một lời xin lỗi.” – Khi nghe nghe cô ấy nói vậy anh đã gần như phát điên lên. Nếu như mọi nỗi đau đều có thể xóa nhòa bởi hai chữ xin lỗi thì cuộc đời đâu có phức tạp đến như thế?
- Vậy anh đã làm gì?
- Anh suýt thì đã cưỡng bức cô ấy!
- Sao? – Tôi tròn mắt nhìn anh
Anh cười nhạt:
- Nhưng anh không đủ nhẫn tâm để làm điều ấy, trong bụng cô ấy là đứa cháu của anh. Anh là em chồng cô ấy, và là chú của đứa nhỏ đó. Làm vậy không những có lỗi với anh trai anh, có lỗi với cô ấy mà càng khiến lương tâm anh bị dày vò, dằng xé hơn. Khi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy những cảm xúc sợ hãi của cô ấy, anh đã khóc. Anh đã bất lực mà nói rằng “Em không hề có lỗi, tất cả là lỗi do anh, là anh quá mềm yếu, quá bảo thủ, không dám nhìn thẳng vào sự thật. Là do anh!”
- Và chuyện gì sau đó?
- Anh vào Sài Gòn, để quên đi cô ấy, để vùi mình vào những bận rộn của công việc, và rồi anh gặp em…
Anh quay sang tôi mỉm cười, nụ cười phóng khoáng.
- Anh đã không hề muốn kể ra chuyện này với bất kì một ai, chuyện xảy ra đã 4 năm, mọi thứ cũng dần nhạt đi rồi, ngay cả cái được gọi là nỗi đau, thứ mà anh tưởng chừng như cả đời anh không thể quên được. Cuối cùng anh gặp em, có em ở bên, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Thì ra anh chưa trưởng thành, anh sẽ mãi chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi với những cái nhìn ấu trĩ và ngớ ngẩn nếu như không có em ở bên.
Gương mặt anh tiến gần tới tôi, khi đôi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau 0.5cm, tôi giật mình quay mặt đi, hoảng loạn nói:
- Em không xứng đáng với anh đâu!
Anh nhìn tôi khó hiểu, tôi nhếch bờ môi lên cay đắng nói:
- Là quá khứ của em quá dơ bẩn. Em không dám yêu anh. Nếu anh biết, anh chắc chắn sẽ không yêu em!
- Em và anh cũng giống nhau, đều đã từng một thời không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh trong quá khứ. Khi anh kể hết ra được những điều đó với em, chứng tỏ anh đã biết tự mình đứng lên sau những vấp ngã, đã có thể quên đi một phần kí ức không vui. Mỗi chúng ra – những người đã sống trên cuộc đời này nên học cách chấp nhận, phải biết đối diện với sự thật, cho dù là cay đắng, là nghiệt ngã, nếu chúng ta cứ chỉ lảng tránh nó, liệu rằng chúng ta có vui không? Hay lại là những lo sợ và những nỗi buồn dai dẳng cứ đeo bám chúng ra?
- Em cũng đã từng rất yêu một người, đủ lớn để trao đổi tất cả những gì mình có cho anh ta. Nhưng anh ta thì lại khác, không tình yêu, không bên cạnh khi em cảm thấy bất lực nhất. Cái anh ta quan tâm chỉ là sở hữu em trên cái giường. Anh nói xem, em có phải là Sex Doll của người ta không? Em ngu ngốc, khờ dại đến nỗi bị lợi dụng mà còn không tin. Thực ra chẳng ai lừa gạt em cả, chỉ là em luôn luôn tự lừa bản thân mình thôi. Sau khi bị vứt bỏ, em còn đi van xin anh ta nữa, nhưng anh biết anh ta nói gì với em không? “Tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa từng yêu, dù chỉ là một phút”. Từ ngày đó, em dường như không bao giờ dám tin vào sự tồn tại của tình yêu. Với em, nó xa xỉ lắm.
Nhưng rồi anh bước vào cuộc đời em, khiến mọi “lý thuyết” mà em đề ra bị phá vỡ. Em đã nói rằng em sẽ không yêu thêm một ai nữa, bởi em nghĩ mình không đủ tư cách để yêu cách để yêu, không đủ xứng đáng để đón nhận tình yêu từ một ai đó. Mỗi ngày em đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu câu rằng Anh yêu em không? Và anh sẽ yêu em chứ? Nhưng cho dù rất yêu anh, em cũng không đủ can đảm để thừa nhận điều đó. Em rất sợ… Em sợ chỉ là do em ôm vọng tưởng… em sợ là chỉ một mình em yêu anh…
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế mà rơi trên bờ mi tôi. Anh lặng lẽ ôm chặt tôi vào lòng, khẽ hôn lên đôi mắt ướt đẫm của tôi ấm áp nói:
- Anh xin lỗi! Là lỗi do anh!Là anh sai! Nhưng có một điều anh muỗn em biết đó là anh yêu em.
-Nếu lỡ một ngày mình chia tay thì sao?- Tôi lo sợ, vẽ những hình tròn vô nghĩa trên tấm váy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh vuốt những sợi tóc trên trán tôi gài vào mang tai, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi, vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như thế, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi. Đủ để cảm nhận được những yêu thương đang được đong đầy. Đủ để cảm nhận được những hơi thở dồn dập của tình yêu. Và đủ để cảm nhận được rằng, tình yêu của chúng tôi không hề mong manh như tôi từng vốn nghĩ…
-Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, anh chỉ cần biết bây giờ, mình yêu nhau. Thế là đủ!
Tôi không nói với anh 3 chữ Em yêu Anh, bởi tôi biết, có những thứ trên đời này không nhất thiết phải nói ra. Cái quan trọng là ta làm cách nào để cảm nhận được nó. Tình yêu mà, nói yêu thôi đâu đủ? Một chữ “Yêu” sao có thể nói hết được những gì trong lòng tôi?
0 comments :
Post a Comment