Tuổi trẻ bồng bột và vô tư lắm, cứ nghĩ nhắm mắt lại, mở mắt ra, đi vài chuyến đi xa, gặp thêm vài người mới, là có thể quên ngay người cũ. Ấy vậy mà có những ngày, chân đi đã mỏi, người mới nhiều đến mức không còn nhớ nổi tên ai, thì khi trở về, người đầu tiên muốn gặp, lại là người xa xưa ấy.
***
1. Này chàng trai, em yêu anh!
Mối tình đầu của tôi bắt đầu từ năm lớp 10, với một cậu bạn cùng lớp. Khi ấy tôi chỉ biết, điều đặc biệt nhất ở Tuấn Minh là đôi mắt, đôi mắt buồn, lúc nào cũng long lanh nước, đôi mắt rất riêng biệt của Song Ngư. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, lòng tôi lại chùn xuống, đôi bàn tay khe khẽ áp vào má cậu, rồi âu yếm nhìn, trong lòng trào dâng những cảm xúc khó tả. Từ ngày quen Tuấn Minh, tôi cứ có thói quen nghĩ về cậu ấy, rồi lại tủm tỉm cười một mình. Nhiều lúc không kiềm chế nổi, bị mẹ phát hiện, tôi khai luôn cái vèo: "sau này con chỉ muốn lấy mỗi Tuấn Minh làm chồng thôi mẹ ạ!". Mẹ nhìn tôi trợn mắt, rồi khuyên răng hết cỡ, nào là đây chỉ là cảm giác nhất thời thôi con ạ, tuổi mới lớn, đứa nào mà chẳng thế, nên con đừng ảo mộng nhiều quá. Bố nghe tôi nói, rồi cũng tũm tĩm cười, bảo rằng tôi chỉ say nắng nhất thời thôi, sẽ mau qua giai đoạn này ngay ấy mà. Tôi mặc kệ, người lớn thật khó hiểu, sao chẳng tin vào tình yêu của bọn trẻ bọn tôi chứ? Chẳng phải dù còn trẻ hay đã lớn, thì khi yêu nhau, trái tim đều thấy ấm áp và luôn muốn ở cạnh người mình yêu thương tha thiết đó hay sao?
Những năm Trung học trôi qua nhanh chóng, tôi và Tuấn Minh vẫn đi bên cạnh nhau. Cậu bạn gầy nhom, cao hơn tôi hẳn một cái đầu, bờ vai cũng đủ rộng để chở che cho tôi mỗi khi tôi muốn dựa vào. Tuấn Minh ấm áp, mỗi phút giây bên cậu, là quãng thời gian vui vẻ bất tận của cuộc đời tôi. Chúng tôi thi vào chung một trường Đại học, cùng nhau đậu, cùng nhau dọn lên Sài Gòn, tuy xa nhà, nhưng miễn là có Tuấn Minh bên cạnh, thì nơi đâu cũng ấm áp, và nỗi nhớ nào cũng được lấp đầy. Chúng tôi tuy chung trường, nhưng khác lớp và khác khoa. Minh chọn học Công nghệ thông tin, vì đó là sở thích từ bé của cậu, tôi lại chọn học ngành Dệt may, vì ước mơ của tôi là sẽ mở một tiệm áo cưới sau khi ra trường, để có thể cứng kiến nụ cười hạnh phúc nhất của các cô gái.
Những ngày đầu ở Sài Gòn, chúng tôi vẫn gắn bó với nhau như hình với bóng. Tất cả mọi ngõ ngách ở Sài Gòn đều hằn in dấu chân của hai đứa. Tôi hạnh phúc và đắm chìm với tình yêu của cậu, thứ tình yêu ngọt ngào quá đỗi, dịu dàng quá đỗi. Nhưng rồi áp lực học tập, cả hai tách nhau dần ra. Những cuộc hò hẹn thưa vắng hơn, những lần nói chuyện ít hơn, tình cảm cũng dần vơi đi một nửa. Đôi lúc tôi có cảm giác, chỉ mỗi tôi còn yêu cậu ấy.
Một thời gian sau, tôi phát hiện Minh đang yêu say đắm một người con gái khác, cô bạn học trường Kinh tế, trắng trẻo, xinh đẹp và cao ráo. Cách Minh nói chuyện với bạn ấy, nhìn bạn ấy, mọi cử chỉ quan tâm, hệt như cách ngày xưa Minh đã dành cho tôi. Vài ngày sau, Minh nhắn tin chia tay tôi, vì cậu yêu người khác mất rồi. Tôi không nói gì, tự động tháo sim điện thoại, xóa trang Facebook cá nhân, nước mắt tôi lăn dài, lần đầu tiên Ma Kết khóc. Con gái nhạy cảm đến đáng sợ, và trong chuyện tình yêu, khi giác quan thứ 6 của con gái lên tiếng, thì không bao giờ sai một centimet nào cả. Chẳng phải linh cảm của tôi đã mách bảo trước rồi hay sao? Trái tim đã biết trước kết cục ngày hôm nay, vậy cớ làm sao lại tự huyễn hoặc mình trong cái ảo diệu màu hồng xa xôi của tình yêu, rồi khi sự thật được vạch trần, trái tim lại phải đau? Mùa hè ấy, tôi vẫn còn là cô gái 18. Cô gái 18 với loan lỗ những vết thương. 18 tuổi, tôi xăm mình, tóc cắt ngắn, nhuộm màu tím than, hút thuốc và uống bia ừng ực. Mùa hè ấy, tôi ngừng việc học ở trường, và đi du học.
2. Cú chạm nhẹ của những người cô đơn.
Học viện Thời trang Whitehouse, Melbourne, Úc, là nơi tôi đặt chân tới. Khác hẳn với Sài Gòn, Melbourne không quá ồn ào tấp nập, Melbourne cô đơn đến lạ, mọi người sống tĩnh lặng, đến nỗi dù chỉ là một hồn ma, nó cũng không thèm ở đây mà phá người. Hình như tất cả mọi người, kể cả những hồn ma không ngủ, đều bay đến Sydney đông đúc mất rồi. Không những khoát lên mình một cuộc sống lặng lẽ, Melbourne còn nổi tiếng với kiểu thời tiết hay thay đổi, thường được coi là "bốn mùa trong một ngày". Tôi, cô gái 19 tuổi, một thân một mình rời bỏ Sài Gòn và tìm đến thành phố này, dầm mình trong những điều mới mẻ, và để mặc cho những nỗi nhớ đi hoang. Kí túc xá ở học viện với chi phí quá cao không bao giờ là lựa chọn tối ưu cho một sinh viên nghèo nơi xứ người như tôi, và "homestay" là chính là lựa chọn tốt nhất của tôi.
Tôi ở cùng nhà với một cặp vợ chồng già hiếm muộn, trông phúc hậu và tử tế, cùng một cậu bạn khác đến từ Ý, Dalton. Khác với những người Âu Mỹ cao to thường thấy, Dalton năm nay đã 22, nhưng chỉ cao tầm 1m65, và gầy nhom, duy chỉ có nước da trắng là không ngoại lệ. Anh đến Úc đã 5 năm và bây giờ đang theo học Công nghệ thông tin. Bất giác tôi lại mỉm cười, sao con trai cứ thích học Công nghệ thông tin như thế chứ, Tuấn Minh cũng vậy. Ôi thôi, tôi đã bảo là quên, nhưng cớ sao lại nhớ đến cậu ấy nữa rồi, Minh bây giờ, có yêu tôi nữa đâu? Trái tim nhiều lúc khờ khạo quá, lại mở cửa cho kí ức trở về, rồi lại tự mình cười, tự mình đau.
Những ngày đầu, tôi và Dalton nói chuyện không nhiều, anh bận bịu với công việc part time và giờ học trên lớp, tôi cũng bận bịu với trường mới, lớp mới, và ngại ngùng với thứ tiếng Anh lờ lợ của mình. Sau, anh chủ động bắt chuyện với tôi nhiều hơn, chúng tôi cùng nhau khám phá Melbourne xinh đẹp, những món ăn ngon không thể cưỡng nổi, và những đêm trên tầng thượng chung cư thơm lừng mùi bia. Melbourne không cô đơn như tôi vẫn nghĩ, ở đâu đó trên thành phố xinh đẹp này, vẫn có nhiều nơi ồn ào và náo nhiệt, vẫn chan chứa tình thương, tình người. Dalton kể cho tôi nghe về nước Ý nửa cổ kính nửa hiện đại của anh, về Venice lãng mạn mà bất cứ cô gái yêu hội họa nào cũng muốn đặt chân tới, về lí do tại sao anh lại chọn rời xa quê hương của mình để đến ẩn náu nơi đây. Tôi nhấp một ngụm rượu, rồi từ từ thả lòng, kể về Tuấn Minh, về mối tình không trọn vẹn nhưng làm tôi khắc cốt ghi tâm, về việc tôi ghét Sài Gòn đến mức chọn cách rời xa nó, từng giọt nước mắt không biết ở đâu, lại rơi ra không đúng lúc, rồi cứ thế chảy mãi không ngừng. Anh nhìn tôi dịu dàng, đôi mắt ướt, hệt như đôi mắt của Tuấn Minh ngày xưa.
- Em không hề ghét Sài Gòn!
- Sao anh biết chứ?
- Em chỉ là yêu nó nhiều quá đến mức không dám đối diện mà thôi!
- Em sợ Sài Gòn, và em ghét Tuấn Minh.
- Còn nhắc đến nghĩa là em vẫn còn yêu, sao không để trái tim mình tự tìm ra câu trả lời cho chính nó? Trái tim có lí lẽ riêng, và nó sẽ không bao giờ sai cả!
- im lặng...
Đêm đó, sau một quãng thời gian dài, tôi cũng đủ can đảm gửi email cho Minh:
" Minh à, sao cậu đáng ghét thế, Sài Gòn đáng yêu thế kia, ai thuê cậu đến đây, làm đau lòng tớ và làm tớ ghét lây cả Sài Gòn đến mức phải bỏ trốn thế này?"
Tôi định gập máy đi ngủ, thì Gmail báo có tin nhắn tới, là của Minh. Trái tim bắt đầu loạn nhịp, chẳng phải tôi mặc định trái tim mình phải ghét cay ghét đắng cậu ấy hay sao, sao nó không nghe lời, sao lại đập liên hồi vì cậu ấy? Chẳng lẽ thời gian qua, khóc nhiều, buồn nhiều, rồi bỏ đi, cũng chẳng thể làm tôi hết yêu thương cậu ấy?
" Nguyên này, cho tớ xin lỗi, nhưng hình như tớ thay đổi rồi, tớ bắt đầu thấy vui khi tán được những cô gái xinh đẹp, rồi ngay khi họ đang đắm say trong tình yêu của tớ, tớ lại nhẫn tâm ruồng bỏ họ, y như tớ đã từng ruồng bỏ cậu vậy. Tớ không phải là người tốt, tớ là tên bạc tình, tên sở khanh phong lưu, nên cậu, đừng yêu tớ nữa. Môi trường mới, bạn mới, chúc cậu hạnh phúc và quên tới dễ dàng, xin lỗi cậu!"
Một lần nữa, tim tôi thắt lại, đau nhói. Chẳng phải cậu ấy đã nói rõ ràng như thế sao, thế tại sao trái tim tôi lại chẳng nghe lời? Hình bóng một chàng trai chân thật và ấm áp cứ len lỏi đâu đó trog tâm trí tôi, là Minh của những ngày mới yêu nhau.
3. Mình đã đi qua nhau bao lâu?
Từ hôm ấy, tôi không còn bất cứ liên hệ nào với Tuấn Minh nữa. Tôi thích nghi nhanh chóng với môi trường mới, bạn bè mới. Cảm nắng nhanh chóng với vài anh chàng cùng một lúc, nhưng rồi được một hai ngày, lại quên béng đi ngay. Dalton vẫn bên cạnh tôi, anh không nói nhiều, nhưng những gì anh nói khiến tôi thấy ấm áp. Mỗi chiều, khi anh đi làm về, chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau. Giáng sinh đến, lại cùng nhau mua vật dụng về trang trí cây thông Noel, rồi lên sân thượng ăn gà rán và nhấm nháp chút bia cho ấm người. Mọi kí ức và những nỗi đau về Tuấn Minh, dường như đã bị xóa sạch tự bao giờ. Tôi không còn thấy đau nhói nơi lòng ngực mỗi khi vào lén Facebook cậu nữa, hay vô tình thấy vài bức hình cậu chụp thân mật với những cô bạn gái của cậu, mặc nhiên trái tim không còn đau nữa. Tôi cười, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng. Mỗi người đều có một cách yêu thương khác nhau, một trái tim khác nhau, và trái tim muốn đập như thế nào, đó lại là chuyện của nó. Có lẽ do trái tim của cậu có quá nhiều ngăn, nhưng mỗi ngăn lại nông quá đỗi, nên nó chứa nhiều mối tình, nhưng vì không sâu, nên lại dễ dàng văng ra khỏi cậu, rồi cậu lại mải miết đi tìm cho mình một mối tình đủ sâu để lắp vào vừa vặn. Cứ thế, cậu đi mải miết, nhưng càng đi, trái tim lại đau thương hơn một tí, ngăn tim lại tổn thương một tí, và cảm giác yêu, lại vơi đi một tí. Nhiều khi nhìn ảnh cậu, tôi lại tự cười với chính mình, rồi tự hỏi, chúng ta đã đi qua nhau bao lâu?
4. Gặp nhau giữa mùa Đông Sài Gòn.
Tôi kết thúc khóa học 2 năm của mình ở Melbourne và về Sài Gòn. Bây giờ tôi đã là một thiếu nữ 21, dáng người vẫn nhỏ bé, nhưng trái tim đã lớn, và nhận thức cũng không còn non nớt như ngày nào. Dalton vẫn ở Úc, chúng tôi hẹn nhau vào một ngày gió lạnh, sẽ lại cùng nhau lên sân thượng, ăn gà rán và uống bia. Anh là một chàng trai tốt với trái tim luôn rừng rực yêu thương, quãng thời gian 2 năm bên anh, tôi biết nhiều điều hơn, cảm nhận được cuộc sống rõ ràng hơn, và bình yên hơn. Thoảng hoặc, tôi cảm nhận được sự nồng nàn của anh dành cho mình, và nơi nào đó trong trái tim, tôi biết nó đã có vị trí dành cho anh.
Sài Gòn những ngày cận Noel, lung linh và rực rỡ. Tôi về mà không thông báo trước với gia đình, vì muốn tạo cho mọi người một sự bất ngờ lớn. Đêm Sài Gòn, cái lạnh không rét buốt như ở Melbourne, nó hơi se lạnh, pha chút ấm áp, và Sài Gòn là nơi đặc biệt không có mùa Đông. Tôi lang thang khắp nơi, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay, bỗng chốc thấy chạnh lòng. Ngày xưa tôi và Tuấn Minh cũng hay như thế, quàng tay qua thắt lưng của nhau, cùng nhau bước đi nhịp nhàng giữa lòng Sài Thành. Rồi chẳng biết vì sao, tôi ấn số cậu, lòng nghẹn lại. Bao năm qua, tôi vẫn lưu tên cậu trong điện thoại là "người yêu", đến giờ vẫn vậy, có chút giựt mình, nhưng rồi mặc kệ, tuyệt nhiên tôi không muốn đổi nó thành một cái tên khác. Tôi hồi hộp nghe tim mình đập những nhịp đập loạn xạ, đầu dây bên kia, những tiếng "tút tút" cứ ngân dài.
- Cho hỏi ai vậy?
- Nguyên!
- Cậu về nước rồi à?
- Uhm, cậu có muốn cafe với tớ không?
- Ở đâu? Mấy giờ?
- Bây giờ, ở Ciao Cielo được không, tớ sẽ đến.
- Uhm, được.
Chưa bao giờ tôi thấy tim mình đập loạn cả lên như thế, ngay cả những cơn cảm nắng nhất thời với những chàng trai Tây ở Melbourne, cũng không. Đã 1000 lần tôi mặc định chúng tôi chỉ là bạn, đã 1000 lần tôi cấm mình bước về phía cậu, nhưng sao bây giờ, trái tim đang yên ổn của tôi lại không nghe lời nữa rồi, nó lại vì cậu, mà rộn ràng, mà yêu thương.
- Mừng cậu đã về, Nguyên!
- Uhm, cậu gầy hơn xưa nhiều quá!
- Tớ vẫn vậy mà, à, tớ đổi chỗ ở rồi!
- uhm, cậu có đang hạnh phúc chứ?
- Quen cũng được nhiều em xinh đẹp, rồi chán, rồi bỏ, và giờ lại có người yêu mới, còn cậu?
- Vẫn vậy, một mình đi hoang, nhưng thú vị lắm cậu ạ!
- uhm...
Cuộc nói chuyện bâng quơ của những người yêu cũ sau nhiều năm không gặp, trái tim loạn nhịp một lúc rồi cũng thăng bằng, Sài Gòn về đêm, gió Đông thổi từng cơn buốt lạnh, nhưng không rét, trái tim lâu ngày ngỡ như đã quên, nay lại một lần nữa cố sức vẫn vùng tìm về nơi yêu thương.
5. Cái ôm ấm nhất quả đất!
Sau lần gặp ấy, chúng tôi cũng không có thêm bất cứ cái hẹn nào nữa. Tôi thuê cho mình một phòng trọ nhỏ, ở lại vài ngày, đủ để thỏa nỗi nhớ và tình yêu dành cho Sài Gòn. Đêm 24/12, Sài Gòn tràng ngập trong Noel. Trong vô thức, tôi nhắn tin cho Minh:
- Người yêu của người ta, hôm nay cậu có rãnh không, cho tớ mượn cậu một xíu xiu nha!
- Cậu muốn làm gì?
- Lâu rồi tớ chưa được đi chơi Noel ở Sài Gòn, cậu đi với tớ nhé, có được không?
- Uhm, chờ tí, tớ đến đón.
Trái tim tôi lại bắt đầu bất thường, tôi chuẩn bị mọi thứ và chờ cậu đến đón. Minh không chở tôi đi xem thành phố hoa lệ, cậu cho xe dừng ở chân cầu Sài Gòn, gió sông thổi lên, mát rượi, đâu đó quanh đây, những đôi tình nhân đang trao nhau những nụ hồn nồng cháy.
- Này, đây là đâu thế Minh, haha
- Tớ chũng chẳng biết!
- Thế mà bỏ tớ ở nơi này cơ đấy.
- Ừ, ở đây mát mà!
- Này, cậu trông gầy quá!
- Không hề!
- Sao cậu nhìn tớ hoài thế?
- Vì tớ thích!
- Không cho nhìn!
- Tớ bỏ rơi cậu bao lâu rồi?
- Này, sao cậu lại hỏi thế chứ, tớ không nhớ!
- Lâu lắm rồi thì phải, hehe.
- Tớ vẫn thích dùng tay mình áp vào má cậu, rồi nhìn vào đôi mắt cậu, thật gần như thế này, Minh ạ!
- ....
- Chúng ta đi đâu đó đi, cậu có muốn ngoại tình một xíu xiu không, cùng tớ làm một điều lãng mạn ở Sài Gòn!
- Đi đâu?
- Theo tớ!
Tối đó, một bàn tay bé nắm lấy một bàn tay lớn, và kéo đi, hệt như lúc mới yêu nhau, tôi vẫn thích nắm tay cậu, rồi kéo đi như thế.
Ở một góc khuất của Sài Gòn phồn hoa và bận rộn, hai người, 1 nam 1 nữ, ngồi xếp bằng lại, quay mặt vào nhau...
- Chơi oánh tù tì không, ai thua ăn vả nhá!
- Cậu dám thách tớ hả Nguyên?
- Sao lại không, hì hì.
- Này này, Nguyên, chừ mặt ra đây cho tớ vả, cậu toàn thua nhé...
- A a, đau tớ...
Điều lãng mạn của tớ, chỉ là muốn ngồi bên cậu, một lúc thôi cũng được, Minh ạ!
Minh đưa tôi về, và không quên nói lời tạm biệt.
- Này, người yêu của người ta!
- Sao
Bất thình lình, tôi vòng tay qua, ôm chầm lấy cậu. Minh cũng vòng tay ra ôm tôi, cái ôm sau hơn 2 năm dài không gặp. Cái ôm ấm nhất quả đất!
- Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau chứ, Minh?
- im lặng..
- Cậu sao thế?
- Cậu vào nhà đi, giữ gìn sức khỏe nhé!
[Minh à, cậu biết không, cho dù cậu có thật xấu xa trong mắt ai, có sở khanh, có đểu cáng thế nào, thì tớ cũng mặc kệ, tớ vẫn yêu cậu, nhiều như chưa bao giờ có khoảng cách. Nhưng Minh ạ, tớ không thể nói ra như thế trước mặt cậu, mà chỉ xin là được là bạn cậu, vì tớ sợ khi nói ra, cậu lại đẩy tớ xa cậu, thêm một lần nữa. Giờ thì tớ đã hiểu, người nhỏ và người lớn, khi yêu nhau, rõ ràng là có sự khác biệt. Người nhỏ yêu nhau nồng nàn và không thể che giấu cảm xúc, còn người lớn yêu nhau, họ giỏi cách che giấu nó đi, và ở họ, còn có sự hi sinh nữa. ]
Đi một vòng tròn, cuối cùng cũng trở về ngay điểm xuất phát, chỉ khác một điều, nơi ngã rẽ kia, khi chúng tôi chọn cách bước vào 2 con đường khác nhau, cậu rẽ phải, tôi rẽ trái, cậu bước đi, còn tôi chỉ rẽ vào, chứ không hề bước... Tớ sẽ đứng đây, và chờ cậu, có bao giờ cậu ngoảnh đầu lại, để nhìn thấy tớ hay không?
- Lê Huỳnh - truyenngan.com.vn
0 comments :
Post a Comment