Ads

TIN MỚI NHẤT

Tuesday, March 3, 2015

Nếu là một cái phao – em cũng thấy tự hào!

Anh có như em, có cô gái nào như em? Làm một chiếc phao - khi anh sắp chìm, anh với lấy mà vẫn tự hào không?



Những phút giây cuối cùng của sự chia ly. Em không biết anh có khóc hay không? Còn em cảm nhận rõ sự bỏng rát nơi gò má.

Chỉ là em ít khi nhắc tới. Có những nỗi đau được khắc lên đá, vì thế thời gian cứ gồng mình trôi đi thì nó vẫn cứ trơ trơ đứng đó và có thể em với nỗi đau về anh gần như thế. Nó luôn lặng lẽ nhưng âm ỉ khôn nguôi.

Chỉ là em ít khi nhắc tới. Người ta đau khổ một lần cho cả một đời, thế nên những niềm vui đã qua em cất giữ từng ngày để nhắc nhở mình về tình yêu với anh, vì đó là những thứ mà chẳng bao giờ em mua được lần thứ hai trong đời.

Chỉ là em ít khi nhắc tới. Mỗi lần thấy gương mặt anh ở đâu đó, hay một ai đó trùng tên với anh, trái tim lại không ngừng thổn thức. Em yêu ngày hôm qua của chúng ta – em yêu cái ngày chẳng bao giờ trở lại.

Chỉ là em ít khi nhắc tới. Vì sợ… em lại yêu anh thêm lần nữa. Em yêu anh tưởng chừng như vỡ nát trái tim em, dẫu anh có rời bước, mối tình từ song phương thành đơn phương, em yêu anh như điều ngang trái nhất trong tiểu thuyết, yêu nhiều đến nỗi… ít khi nhắc tới.

Mọi thứ sẽ bình yên và quay trở lại nơi nó vốn dĩ phải thuộc về. Cũng như anh, như em chúng ta vẫn sẽ bình yên sau tất cả, chỉ là hôm nay em muốn nhắc về anh sau nhiều lần “ít khi nhắc tới”… Thương anh! Một chữ thương anh có hiểu?

Khi chạm vào nhau, với anh, em chỉ là một cái phao để bám khi sắp chìm. Anh lấp nỗi đau cũ bằng tình yêu mới, anh lấp những lỗ hổng trần trụi nơi trái tim anh bằng sự nồng nhiệt nơi em. Tất cả những gì đang diễn ra: nụ hôn, câu chào hay cái ôm siết buổi chiều tà đều là sự thay thế.

Con người ta lúc cố cùng nếm được cả hương vị của nỗi đau, nó hanh hanh, nhạt nơi đầu lưỡi nhưng chực trào nghẹn đắng khi nuốt sâu. Khi tất cả mọi người nghĩ đó là bất công thì em lại tin đó là hạnh phúc. Hạnh phúc là hiện tại. Ngay cả khi anh có một quá khứ vĩ đại, ngay cả khi anh vẫn đang cố chấp ôm lấy quá khứ thì có nghĩa gì khi em mới là hiện tại.

Anh chưa đi, sao biết đường không thênh thang?

Anh chưa nếm, sao biết môi em chẳng dịu ngọt? Anh chưa quay lại nhìn, sao biết thời gian trôi đi?

Anh chưa chạm vào, sao biết tim anh chai sạn?

Và anh chưa thử, sao biết lòng thôi thiết tha?


Khi em biết mình sắm vai người thay thế thì việc tốt đẹp nhất mà em có thể làm cho mình, cho anh và cho chúng ta là chấp nhận. Thời gian nếu không thể cuốn bay những vết cắt nơi tim anh thì em tin những cái ôm chặt vào mùa mưa sẽ khiến anh ấm lòng, những sẻ chia của bộn bề cuộc sống cùng em sẽ khiến anh vững chãi. Em sẽ làm những điều mà quá khứ quyền năng có muốn những cũng không làm được. Thế nên… nếu là một cái phao – em cũng thấy tự hào!

Nếu là một cái phao – em cũng thấy tự hào!
  • Facebook Comments
  • Blogger Comments

0 comments :

Post a Comment

Top