Chương 11: Giáo hóa trường
Tình hình diễn biến ngày càng tồi tệ: Mấy ngày sau, một thông báo nội bộ được gửi đến các đơn vị. Ngoài những thiệt hại đã thống kê còn bị mất một khẩu súng của người cảnh sát lái xe mô tô. Phía cảnh sát đã truy tìm tại nơi xảy ra sự cố và xác minh hàng trăm người dân ở xung quanh, thế nhưng khẩu súng ngắn chuyên dụng của cảnh sát mang số hiệu C00863726 vẫn bặt vô âm tín.
Một khẩu súng, sáu viên đạn, bất kể là người lấy nó với động cơ gì cũng đều không phải là ý tốt.
Phương Mộc cảm thấy áp lực quá lớn. Mỗi buổi sáng khi bật điện thoại lên đều có mười mấy cuộc điện thoại yêu cầu phỏng vấn. Biên Bình cũng thay anh từ chối không ít. Phương Mộc rất hiểu, nói là phỏng vấn, thực ra chỉ là để một lần nữa muốn anh thừa nhận sai lầm của chính mình mà thôi. Rất nhiều đồng nghiệp trong đơn vị cảm thấy phấn khởi trước sai lầm này của một cán bộ tuổi còn trẻ nhưng rất được lãnh đạo nể trọng. Hàng ngày Phương Mộc đều phải chịu những ánh mắt nghi ngờ và những lời thì thào truyền đi khắp Sở Công an tỉnh và phân cục.
La Gia Hải, tên khốn, cậu đang ở đâu?
Sau khi vụ án xảy ra, cơ quan công an đã lập tức khống chế các bến xe khác, ga tàu hỏa và sân bay. Trên cơ sở triển khai các phương án vây bắt, nhiều khả năng La Gia Hải vẫn còn ở trong thành phố. Lệnh truy nã có dán ảnh của La Gia Hải nhanh chóng được dán khắp hang cùng ngõ hẻm. Mọi yêu cầu nghỉ phép của cảnh sát đều bị hủy bỏ. Số lượng cán bộ tuần tra cũng được tăng cường gấp đôi so với thông thường. Một người mặc quần áo tù nhân, không thể không ăn, không ngủ, cũng không thể giấu mình một cách hoàn toàn được. Việc La Gia Hải sa lưới chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng một tuần trôi qua, công tác vây bắt vẫn không hề có chút tiến triển nào. Cơ quan công an nhiều lần nhận được thông tin báo của nhân dân qua điện thoại nhưng sau khi bắt được người mới phát hiện là do người báo tin đã nhận nhầm người. La Gia Hải như bốc hơi trong không khí.
“Cậu đừng nóng ruột quá!” Biên Bình massage mặt, sự mệt mỏi thể hiện rất rõ.
“Vâng!” Phương Mộc nhìn những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay và đôi mắt hằn đầy những tia máu của Biên Bình, sự hổ thẹn trong lòng càng tăng lên.
“Vụ án mạng ở mê cung tạm thời hãy gác lại, tập trung toàn lực vào việc bắt La Gia Hải, sau hãy hay.”
“Vâng!” Phương Mộc vâng một tiếng nhỏ rồi đứng dậy.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Đi ra ngoài… xem xét tình hình.”
“Ngồi lại đã.” Biên Bình chỉ vào ghế sofa, “Tìm người không phải việc của cậu, để anh em trong phân cục đi là được rồi.”
Phương Mộc đứng im.
“Cậu có biết vì sao tôi tuyển cậu về đây không?” Giọng Biên Bình trở nên nghiêm khắc.
“Em biết,” Phương Mộc cúi đầu nói. “Trợ giúp phân tích tâm lý tội phạm trong những vụ án hình sự có dấu hiệu khác thường.”
“Thế vẫn chưa đủ…”
“Vẫn còn,” Phương Mộc bỗng bật cười, “Đàm phán các vụ án khống chế, bắt cóc con tin.”
“Hà hà.” Biên Bình cũng bật cười, “Cái thằng này!”
Sự động viên của Biên Bình khiến cho Phương Mộc nhẹ nhõm phần nào, anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống, vừa uống trà, vừa sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong mấy ngày qua.
Từ tình hình hiện nay có thể thấy La Gia Hải hiện nay chỉ có thể có hai khả năng: một là La Gia Hải có thể đã thoát được ra tỉnh ngoài; hai là vẫn còn ẩn náu trong thành phố, hơn nữa còn được sự che giấu của người khác. Phương Mộc nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
“Hãy nói lý do của cậu!”
“Trước tiên, em có cảm giác khả năng La Gia Hải chủ động vượt ngục là rất ít. Từ khi tham gia điều tra vụ án em luôn cảm thấy La Gia Hải sau khi quy án, trước sau luôn tồn tại hai tinh thần hoàn toàn khác nhau. Một là yêu mến và xót thương Thấm Tương, hận chẳng được đi theo cùng; mặt khác lại sợ án tử hình và mong muốn được sống. Có thể nói, sau khi em tiến hành đàm phán với La Gia Hải, thấy quyết tâm chết của cậu ta rất cao. Trước khi mở phiên tòa, khát vọng bản năng sống của La Gia Hải hầu như không có. Về điểm này, có thể thấy rõ từ sự phối hợp tích cực của cậu ta với luật sư. Nhưng suy cho cùng là hai mạng người, nếu chỉ dựa vào “Tình tiết đáng được thương hại” thì khó tránh khỏi án tử hình. Tin rằng về điểm này, La Gia Hải chắc có tính toán. Cho nên, việc bảo toàn tính mạng hay sang thế giới bên kia với Thẩm Tương đều nằm trong sự định liệu của cậu ta cả rồi và cũng là kết quả có thể chấp nhận được. Bất luận kết cục thế nào cũng đều thỏa mãn được một trong những tâm nguyện của cậu ta. Do đó, em cảm thấy cậu ta khó có khả năng chủ động vượt ngục.”
“Ý của cậu là… Khương Đức Tiên rất có khả năng đồng mưu?”
“Đúng. Nếu không tất cả đều trùng hợp một cách vô lý, đúng lúc cảnh sát bảo vệ rời vị trí; đúng lúc trong tay La Gia Hải có một vật nhọn; đúng lúc người bắn tỉa bị che chắn tầm ngắm; đúng lúc xảy ra vụ đâm xe liên hoàn. Nhìn từ góc độ lý luận thông thường thì điều này không thể xảy ra.”
“Thế động cơ của Khương Đức Tiên là gì?”
“Không rõ.” Phương Mộc lắc đầu, “Bị đương sự của mình khống chế, đối với một luật sư mà nói không phải là một việc hay ho gì. Em cũng không hiểu anh ta vì cái gì mà lại tự đi phá hỏng tiền đồ của mình, nhưng em cảm thấy anh ta rất khả nghi.”
Biên Bình trầm ngâm một lúc, “Tôi sẽ kiến nghị Sở Công an thành phố điều tra về Khương Đức Tiên.”
“Còn cả người lái xe tải nữa.” Phương Mộc nhớ lại thái độ người lái xe tải Hoàng Nhuận Hoa mà anh đã nhìn thấy ở chi đội cảnh sát giao thông. Hình như anh ta sợ hãi thật sự, ngồi run cầm cập trên ghế. Bộ phận quản lý giao thông đã tiến hành kiểm tra chiếc xe chạy quá tốc độ của Hoàng Nhuận Hoa và đưa ra kết luận, khi đó bọt khí bịt kín hệ thống phanh của xe làm tắc ống dẫn dầu dẫn đến phanh xe bị trục trặc. Hoàng Nhuận Hoa sau khi phát hiện phanh xe bị hỏng, để tránh đâm vào xe phía trước đã buộc phải vượt đèn đỏ. Tuy anh ta đã kịp thời kéo phanh tay nhưng vì quán tính quá lớn nên xe vẫn trượt về phía đường trung tâm. Bộ phận quản lý giao thông căn cứ chi tiết này nhận định sự cố giao thông xảy ra là ngoài ý muốn. Công ty bảo hiểm có trách nhiệm bồi thường.
Trong khi lực lượng cảnh sát đang ngày đêm truy lùng La Gia Hải thì cả thành phố vẫn không vì một tội phạm tử hình vượt ngục mà mất đi trật tự vốn có. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, trên đường xe cộ vẫn nườm nượp như nước chảy, mọi người vẫn bôn ba khắp nơi vì những mục tiêu cuộc sống của mỗi người. Họ dường như chưa bao giờ nghi ngờ sự ngăn nắp chỉnh tề của cuộc sống, luôn luôn tin tưởng vào sự tốt đẹp hài hòa của thành phố. Tội phạm tử hình, vượt ngục, tai nạn giao thông liên hoàn, hình như là việc đang xảy ra ở một hành tinh khác. Ngoài việc có thể gây chú ý trong các bản tin tối ra, hầu như không có liên quan gì đến người dân.
La Gia Hải hạ chiếc rèm cửa vừa kéo lên xuống, nặng nề thở dài.
Từ khi được người đội mũ bóng chày đưa đến đây, La Gia Hải chưa từng rời khỏi căn phòng này. Đây là một căn nhà hai tầng ở gần trung tâm thành phố. Ngoài việc không có điện thoại và internet ra, mọi thứ cần thiết cho cuộc sống đều đầy đủ. Trong tủ quần áo có một ít quần áo để thay đổi, trong tủ lạnh chất đầy thực phẩm, thật là một nơi lý tưởng để trốn tránh truy nã. Người đội mũ bóng chày dặn La Gia Hải nhất định không được ra khỏi phòng, cũng không được kéo rèm cửa lên. Vài hôm anh ta lại đến một lần chỉ để mang thức ăn. La Gia Hải kinh hồn bạt vía ở lại đó mấy ngày, dần dần bình tĩnh trở lại. Sau khi trấn tĩnh thì lại thấy lo lắng.
Khương Đức Tiên rốt cuộc là người như thế nào? Người đội mũ bóng chày là ai? Đây là đâu? Bọn họ vì sao phải cứu mình…
Những câu hỏi khiến La Gia Hải không ngủ được. Cho dù cậu có nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được rốt cuộc việc này là như thế nào. Cậu chỉ ngầm hiểu mình đang nằm trong một âm mưu lớn mà người chủ mưu là ai, vì sao lại chọn cậu thì cậu nghĩ mãi cũng không ra.
Chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định, kế hoạch này có liên quan đến Thẩm Tương.
Hôm ấy, khi gặp người quản giáo ra khỏi cửa, Khương Đức Tiên vội mở ngay cặp tài liệu ra, lấy từ trong phong bì ra hai tấm ảnh ném ra trước mặt La Gia Hải. La Gia Hải cúi xuống xem, chỉ liếc qua một cái, cậu đã lặng người đi.
Trong một tấm ảnh, Thẩm Tương một mình đang xách một túi nilon to đi qua đường, hơi cau mày. Còn trong tấm ảnh còn lại, La Gia Hải và Thẩm Tương đang đi trong sân trường, Thẩm Tương khoác vai La Gia Hải, đang ngẩng lên cười, còn La Gia Hải thì vừa cười vừa vểnh tai lên nghe.
“Anh… anh là…”
“Đừng hỏi gì. Từ bây giờ tất cả nghe theo tôi.”
Con người thấp, béo Khương Đức Tiên ấy, giây phút đó ánh mắt cứ ngời ngời, như một viên tướng có ý chí quyết thắng.
“Cầm lấy!” Anh ta tháo nắp chiếc bút máy đưa cho La Gia Hải, “Lát nữa dùng cái này gí vào cổ tôi, khống chế tôi đưa đi. Hãy mạnh tay vào một chút, có chảy máu cũng không sao. Hãy nhớ, khi ra khỏi cửa, phải quay người lại, hướng tôi về phía vọng gác, hãy cố gắng nấp sau tôi. Chỉ cần lên được xe là tất cả sẽ tốt đẹp thôi. Nhớ chưa?”
La Gia Hải lòng dạ rối bời cầm lấy cái bút, “Nhưng…”
“Không có nhưng!” Khương Đức Tiên nghiêm giọng, ngoài hành lang có tiếng bước chân người, “Tất cả đều vì Thẩm Tương, cậu hiểu chưa?”
Tất cả đều vì Thẩm Tương?
Đây là câu nói làm cho La Gia Hải cảm thấy khó hiểu nhất. Sau khi sự việc xảy ra, La Gia Hải nhớ lại những chi tiết trong các tấm ảnh. Cậu nhận ra trong tấm ảnh thứ nhất những thứ Thẩm Tương xách trên tay đều là xà phòng và sữa tắm, còn tấm ảnh kia, không nghi ngờ gì chính là chụp trong thời gian La Gia Hải và Thẩm Tương đang yêu nhau. La Gia Hải nhớ lại một câu nói của Thẩm Tương:
“Mỗi lần đi tắm hay đi mua đồ, em đều cảm thấy có người đi theo.”
Người đi theo là ai? Có phải là người chụp ảnh không? Khương Đức Tiên có liên quan gì đến những việc này?
Nếu đầu óc một người lặp đi lặp lại cùng một vấn đề, anh ta không thể càng ngày càng sáng ra mà sẽ càng ngày càng mê muội. La Gia Hải như một cái xác đi đi lại ngày nào cũng lặp đi lặp lại cùng một công việc giống nhau: ăn cơm, xem tivi, suy nghĩ, ngủ. Trong cảnh giam cầm ngày lại qua ngày này, cậu cảm thấy mình đang từ từ mọt gỉ. Thỉnh thoảng, cậu cũng kéo một góc rèm cửa lên, nhìn xuống dòng xe nườm nượp và dòng người tấp nập suốt từ lúc rạng sáng đến khi phố xá lên đèn.
Những người quan tham chạy trốn khi bị bắt đều nói những ngày trốn tránh là những ngày vô cùng đau khổ, xem ra đúng là như vậy.
Hôm nay, La Gia Hải ăn cơm rất muộn. Bữa tối là một bịch há cảo đông lạnh. La Gia Hải chỉ ăn được mấy miếng, sau đó không thể nào nuốt tiếp được. Cậu bóc một bao thuốc thong thả hút. Cậu không biết hút thuốc nhưng chẳng có việc gì làm, cứ ngồi thế đến mấy tiếng đồng hồ, như đang suy nghĩ điều gì lại giống như đầu óc đang trống rỗng. Cái bát ăn cơm trước mặt chất đầy những mẩu thuốc ngắn dài, không khí cũng trở nên u ám. La Gia Hải muốn mở cửa sổ để thay đổi không khí, nhưng lại không dám, nghĩ một lúc, cậu đứng dậy đi vào bếp mở quạt thông gió.
Từ phòng khác vào bếp, phải đi qua cửa ra vào, La Gia Hải vừa bước được mấy bước thì nghe thấy tiếng mở khóa lách cách. La Gia Hải giật mình, cảm thấy các cơ trong người như cứng cả lại. Cậu cứ đứng trân trân nhìn cánh cửa mở ra, người đội mũ bóng chày bước vào.
“Ôi, sao nhiều khói thế?” Người đội mũ bóng chày lấy tay quạt quạt trước mũi. Bắt gặp bộ mặt kinh hoàng của La Gia Hải anh ta rất buồn cười, “Không sao, là tôi đây. Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi…” La Gia Hải vẫn chưa hoàn hồn, đáp lại.
“Hà, hà.” Người đội mũ bóng chày cười ầm lên, “Mấy hôm nay chắc bí bức lắm hả người anh em?”
“Vâng ạ!”
“Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài một lát.”
Ngồi trong chiếc xe đang phi nhanh trên đường, La Gia Hải mở toang cửa sổ, tận hưởng làn gió đêm mùa thu mát mẻ. Cho đến lúc gió thổi rát mặt mới cất tiếng hỏi.
“Chúng ta đang đi dâu thế?”
“Đến nơi cậu khắc biết.” Người đội mũ bóng chày đảo mắt nhìn quanh xe, ra ý không muốn nói nhiều. La Gia Hải cũng không tiện hỏi thêm, đành im lặng ngắm nhìn chiếc xe đang dần dần rời khỏi trung tâm thành phố tiến đến vùng ngoại ô.
Ánh đèn rực rỡ của thành phố đã hoàn toàn khuất dần phía sau lưng. Hai bên đường là những vườn rau và ruộng lúa nhìn không rõ bờ. Chiếc ô tô như một du hồn dã quỉ mang theo đèn lồng lướt như bay trên con đường dài vô tận.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Cùng với đốm sáng ngày một lớn hơn, chiếc xe cũng từ từ dừng lại. La Gia Hải hiểu rằng đây chính là đích đến.
Nhìn kỹ, đây là một quán ăn mang phong vị địa phương vẫn thường thấy bên dường. Nhìn mấy chiếc xe đỗ xếp hàng phía trước cửa có thể thấy nhà hàng này làm ăn khấm khá. Người đội mũ bóng chày khóa xe cẩn thận rồi ra hiệu cho La Gia Hải đi theo. Đẩy cửa vào, bên trong trống rỗng chẳng có một thực khách nào. Chỉ có một người đàn ông dáng cao to đang ngồi sau quầy bar xem ti vi, vừa thấy có người bước vào, anh ta vội đứng ngay dậy.
Người đội mũ bóng chày tất nhiên rất quen biết anh ta, “Mọi người đến đủ cả chưa?”
“Đến cả rồi, ông K cũng vừa đến.”
Người đội mũ bóng chày gật đầu, quay lại ra hiệu cho La Gia Hải theo anh ta lên lầu.
Trên lầu đèn tối mù mù, chẳng bày biện bàn ghế gì mà là một khoảng trống lớn, trải một tấm thảm màu trắng ngà, dày. Mấy tấm đệm dày dặn vứt bừa bãi trên mặt thảm. Một chiếc bàn nhỏ kê ở giữa, trên bàn bày một bộ ấm chén tinh xảo. Bầu không khí đơn giản, tao nhã ở đây ngược hẳn lại với sự dung tục, mỡ màng ở dưới nhà.
Ba người đang ngồi quanh bàn uống trà, nghe có tiếng người lên lầu đều quay cả lại.
“Đây là cô Q, anh T.” Người đội mũ bóng chày lần lượt giới thiệu. Anh T là một người đàn ông khoảng trên 30 tuổi, đeo kính, trông có vẻ nho nhã. Còn cô Q là người duy nhất ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, ăn mặc tùy tiện, khó đoán tuổi.
“Luật sư Khương tôi không cần phải giới thiệu nữa. Nhưng ở đây mọi người gọi ông là ông K.” Khương Đức Tiên cười, vẫy tay ra hiệu cho La Gia Hải ngồi xuống. Lúc này, đèn dưới lầu tắt hết, người đàn ông cao to cũng nhảy mấy bước lên lầu. Anh ta kéo hai tấm ván to ở hai bên lại, che kín hoàn toàn cầu thang. Như vậy, tầng hai trở thành một không gian kín bưng.
“Đây là anh H.” Anh H nhìn La Gia Hải cười thân thiện.
La Gia Hải không nhịn được nữa, hỏi: “Thế còn anh?”
“Tôi á?” Người đội mũ bóng chày bỏ mũ ra, xuất hiện một mái tóc năm, sáu màu, “Anh có thể gọi tôi là anh Đ.”
La Gia Hải ngồi giữa những người với những cái tên dị thường, bầu không khí có phần nặng nề. Cô Q rót cho La Gia Hải một ly trà, La Gia Hải cảm ơn, bưng chén trả lên miệng nhưng chần chừ không dám uống. Mọi người cười ầm lên.
“Trước tiên hãy cho cậu ấy xem tài liệu đã!” Anh T nói với Khương Đức Tiên.
Khương Đức Tiên rút từ dưới gầm bàn ra một tập tài liệu đưa cho La Gia Hải.
Bên trong là những trang giấy photocopy và ảnh. La Gia Hải lật từng trang chăm chú xem, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, tốc độ lật cũng càng lúc càng nhanh. Sau khi xem xong, lại cầm tờ thứ nhất lên, nhìn chăm chú. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, môi lập cập:
“Giáo hóa trường?”
Một khẩu súng, sáu viên đạn, bất kể là người lấy nó với động cơ gì cũng đều không phải là ý tốt.
Phương Mộc cảm thấy áp lực quá lớn. Mỗi buổi sáng khi bật điện thoại lên đều có mười mấy cuộc điện thoại yêu cầu phỏng vấn. Biên Bình cũng thay anh từ chối không ít. Phương Mộc rất hiểu, nói là phỏng vấn, thực ra chỉ là để một lần nữa muốn anh thừa nhận sai lầm của chính mình mà thôi. Rất nhiều đồng nghiệp trong đơn vị cảm thấy phấn khởi trước sai lầm này của một cán bộ tuổi còn trẻ nhưng rất được lãnh đạo nể trọng. Hàng ngày Phương Mộc đều phải chịu những ánh mắt nghi ngờ và những lời thì thào truyền đi khắp Sở Công an tỉnh và phân cục.
La Gia Hải, tên khốn, cậu đang ở đâu?
Sau khi vụ án xảy ra, cơ quan công an đã lập tức khống chế các bến xe khác, ga tàu hỏa và sân bay. Trên cơ sở triển khai các phương án vây bắt, nhiều khả năng La Gia Hải vẫn còn ở trong thành phố. Lệnh truy nã có dán ảnh của La Gia Hải nhanh chóng được dán khắp hang cùng ngõ hẻm. Mọi yêu cầu nghỉ phép của cảnh sát đều bị hủy bỏ. Số lượng cán bộ tuần tra cũng được tăng cường gấp đôi so với thông thường. Một người mặc quần áo tù nhân, không thể không ăn, không ngủ, cũng không thể giấu mình một cách hoàn toàn được. Việc La Gia Hải sa lưới chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng một tuần trôi qua, công tác vây bắt vẫn không hề có chút tiến triển nào. Cơ quan công an nhiều lần nhận được thông tin báo của nhân dân qua điện thoại nhưng sau khi bắt được người mới phát hiện là do người báo tin đã nhận nhầm người. La Gia Hải như bốc hơi trong không khí.
“Cậu đừng nóng ruột quá!” Biên Bình massage mặt, sự mệt mỏi thể hiện rất rõ.
“Vâng!” Phương Mộc nhìn những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay và đôi mắt hằn đầy những tia máu của Biên Bình, sự hổ thẹn trong lòng càng tăng lên.
“Vụ án mạng ở mê cung tạm thời hãy gác lại, tập trung toàn lực vào việc bắt La Gia Hải, sau hãy hay.”
“Vâng!” Phương Mộc vâng một tiếng nhỏ rồi đứng dậy.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Đi ra ngoài… xem xét tình hình.”
“Ngồi lại đã.” Biên Bình chỉ vào ghế sofa, “Tìm người không phải việc của cậu, để anh em trong phân cục đi là được rồi.”
Phương Mộc đứng im.
“Cậu có biết vì sao tôi tuyển cậu về đây không?” Giọng Biên Bình trở nên nghiêm khắc.
“Em biết,” Phương Mộc cúi đầu nói. “Trợ giúp phân tích tâm lý tội phạm trong những vụ án hình sự có dấu hiệu khác thường.”
“Thế vẫn chưa đủ…”
“Vẫn còn,” Phương Mộc bỗng bật cười, “Đàm phán các vụ án khống chế, bắt cóc con tin.”
“Hà hà.” Biên Bình cũng bật cười, “Cái thằng này!”
Sự động viên của Biên Bình khiến cho Phương Mộc nhẹ nhõm phần nào, anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống, vừa uống trà, vừa sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong mấy ngày qua.
Từ tình hình hiện nay có thể thấy La Gia Hải hiện nay chỉ có thể có hai khả năng: một là La Gia Hải có thể đã thoát được ra tỉnh ngoài; hai là vẫn còn ẩn náu trong thành phố, hơn nữa còn được sự che giấu của người khác. Phương Mộc nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
“Hãy nói lý do của cậu!”
“Trước tiên, em có cảm giác khả năng La Gia Hải chủ động vượt ngục là rất ít. Từ khi tham gia điều tra vụ án em luôn cảm thấy La Gia Hải sau khi quy án, trước sau luôn tồn tại hai tinh thần hoàn toàn khác nhau. Một là yêu mến và xót thương Thấm Tương, hận chẳng được đi theo cùng; mặt khác lại sợ án tử hình và mong muốn được sống. Có thể nói, sau khi em tiến hành đàm phán với La Gia Hải, thấy quyết tâm chết của cậu ta rất cao. Trước khi mở phiên tòa, khát vọng bản năng sống của La Gia Hải hầu như không có. Về điểm này, có thể thấy rõ từ sự phối hợp tích cực của cậu ta với luật sư. Nhưng suy cho cùng là hai mạng người, nếu chỉ dựa vào “Tình tiết đáng được thương hại” thì khó tránh khỏi án tử hình. Tin rằng về điểm này, La Gia Hải chắc có tính toán. Cho nên, việc bảo toàn tính mạng hay sang thế giới bên kia với Thẩm Tương đều nằm trong sự định liệu của cậu ta cả rồi và cũng là kết quả có thể chấp nhận được. Bất luận kết cục thế nào cũng đều thỏa mãn được một trong những tâm nguyện của cậu ta. Do đó, em cảm thấy cậu ta khó có khả năng chủ động vượt ngục.”
“Ý của cậu là… Khương Đức Tiên rất có khả năng đồng mưu?”
“Đúng. Nếu không tất cả đều trùng hợp một cách vô lý, đúng lúc cảnh sát bảo vệ rời vị trí; đúng lúc trong tay La Gia Hải có một vật nhọn; đúng lúc người bắn tỉa bị che chắn tầm ngắm; đúng lúc xảy ra vụ đâm xe liên hoàn. Nhìn từ góc độ lý luận thông thường thì điều này không thể xảy ra.”
“Thế động cơ của Khương Đức Tiên là gì?”
“Không rõ.” Phương Mộc lắc đầu, “Bị đương sự của mình khống chế, đối với một luật sư mà nói không phải là một việc hay ho gì. Em cũng không hiểu anh ta vì cái gì mà lại tự đi phá hỏng tiền đồ của mình, nhưng em cảm thấy anh ta rất khả nghi.”
Biên Bình trầm ngâm một lúc, “Tôi sẽ kiến nghị Sở Công an thành phố điều tra về Khương Đức Tiên.”
“Còn cả người lái xe tải nữa.” Phương Mộc nhớ lại thái độ người lái xe tải Hoàng Nhuận Hoa mà anh đã nhìn thấy ở chi đội cảnh sát giao thông. Hình như anh ta sợ hãi thật sự, ngồi run cầm cập trên ghế. Bộ phận quản lý giao thông đã tiến hành kiểm tra chiếc xe chạy quá tốc độ của Hoàng Nhuận Hoa và đưa ra kết luận, khi đó bọt khí bịt kín hệ thống phanh của xe làm tắc ống dẫn dầu dẫn đến phanh xe bị trục trặc. Hoàng Nhuận Hoa sau khi phát hiện phanh xe bị hỏng, để tránh đâm vào xe phía trước đã buộc phải vượt đèn đỏ. Tuy anh ta đã kịp thời kéo phanh tay nhưng vì quán tính quá lớn nên xe vẫn trượt về phía đường trung tâm. Bộ phận quản lý giao thông căn cứ chi tiết này nhận định sự cố giao thông xảy ra là ngoài ý muốn. Công ty bảo hiểm có trách nhiệm bồi thường.
Trong khi lực lượng cảnh sát đang ngày đêm truy lùng La Gia Hải thì cả thành phố vẫn không vì một tội phạm tử hình vượt ngục mà mất đi trật tự vốn có. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, trên đường xe cộ vẫn nườm nượp như nước chảy, mọi người vẫn bôn ba khắp nơi vì những mục tiêu cuộc sống của mỗi người. Họ dường như chưa bao giờ nghi ngờ sự ngăn nắp chỉnh tề của cuộc sống, luôn luôn tin tưởng vào sự tốt đẹp hài hòa của thành phố. Tội phạm tử hình, vượt ngục, tai nạn giao thông liên hoàn, hình như là việc đang xảy ra ở một hành tinh khác. Ngoài việc có thể gây chú ý trong các bản tin tối ra, hầu như không có liên quan gì đến người dân.
La Gia Hải hạ chiếc rèm cửa vừa kéo lên xuống, nặng nề thở dài.
Từ khi được người đội mũ bóng chày đưa đến đây, La Gia Hải chưa từng rời khỏi căn phòng này. Đây là một căn nhà hai tầng ở gần trung tâm thành phố. Ngoài việc không có điện thoại và internet ra, mọi thứ cần thiết cho cuộc sống đều đầy đủ. Trong tủ quần áo có một ít quần áo để thay đổi, trong tủ lạnh chất đầy thực phẩm, thật là một nơi lý tưởng để trốn tránh truy nã. Người đội mũ bóng chày dặn La Gia Hải nhất định không được ra khỏi phòng, cũng không được kéo rèm cửa lên. Vài hôm anh ta lại đến một lần chỉ để mang thức ăn. La Gia Hải kinh hồn bạt vía ở lại đó mấy ngày, dần dần bình tĩnh trở lại. Sau khi trấn tĩnh thì lại thấy lo lắng.
Khương Đức Tiên rốt cuộc là người như thế nào? Người đội mũ bóng chày là ai? Đây là đâu? Bọn họ vì sao phải cứu mình…
Những câu hỏi khiến La Gia Hải không ngủ được. Cho dù cậu có nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được rốt cuộc việc này là như thế nào. Cậu chỉ ngầm hiểu mình đang nằm trong một âm mưu lớn mà người chủ mưu là ai, vì sao lại chọn cậu thì cậu nghĩ mãi cũng không ra.
Chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định, kế hoạch này có liên quan đến Thẩm Tương.
Hôm ấy, khi gặp người quản giáo ra khỏi cửa, Khương Đức Tiên vội mở ngay cặp tài liệu ra, lấy từ trong phong bì ra hai tấm ảnh ném ra trước mặt La Gia Hải. La Gia Hải cúi xuống xem, chỉ liếc qua một cái, cậu đã lặng người đi.
Trong một tấm ảnh, Thẩm Tương một mình đang xách một túi nilon to đi qua đường, hơi cau mày. Còn trong tấm ảnh còn lại, La Gia Hải và Thẩm Tương đang đi trong sân trường, Thẩm Tương khoác vai La Gia Hải, đang ngẩng lên cười, còn La Gia Hải thì vừa cười vừa vểnh tai lên nghe.
“Anh… anh là…”
“Đừng hỏi gì. Từ bây giờ tất cả nghe theo tôi.”
Con người thấp, béo Khương Đức Tiên ấy, giây phút đó ánh mắt cứ ngời ngời, như một viên tướng có ý chí quyết thắng.
“Cầm lấy!” Anh ta tháo nắp chiếc bút máy đưa cho La Gia Hải, “Lát nữa dùng cái này gí vào cổ tôi, khống chế tôi đưa đi. Hãy mạnh tay vào một chút, có chảy máu cũng không sao. Hãy nhớ, khi ra khỏi cửa, phải quay người lại, hướng tôi về phía vọng gác, hãy cố gắng nấp sau tôi. Chỉ cần lên được xe là tất cả sẽ tốt đẹp thôi. Nhớ chưa?”
La Gia Hải lòng dạ rối bời cầm lấy cái bút, “Nhưng…”
“Không có nhưng!” Khương Đức Tiên nghiêm giọng, ngoài hành lang có tiếng bước chân người, “Tất cả đều vì Thẩm Tương, cậu hiểu chưa?”
Tất cả đều vì Thẩm Tương?
Đây là câu nói làm cho La Gia Hải cảm thấy khó hiểu nhất. Sau khi sự việc xảy ra, La Gia Hải nhớ lại những chi tiết trong các tấm ảnh. Cậu nhận ra trong tấm ảnh thứ nhất những thứ Thẩm Tương xách trên tay đều là xà phòng và sữa tắm, còn tấm ảnh kia, không nghi ngờ gì chính là chụp trong thời gian La Gia Hải và Thẩm Tương đang yêu nhau. La Gia Hải nhớ lại một câu nói của Thẩm Tương:
“Mỗi lần đi tắm hay đi mua đồ, em đều cảm thấy có người đi theo.”
Người đi theo là ai? Có phải là người chụp ảnh không? Khương Đức Tiên có liên quan gì đến những việc này?
Nếu đầu óc một người lặp đi lặp lại cùng một vấn đề, anh ta không thể càng ngày càng sáng ra mà sẽ càng ngày càng mê muội. La Gia Hải như một cái xác đi đi lại ngày nào cũng lặp đi lặp lại cùng một công việc giống nhau: ăn cơm, xem tivi, suy nghĩ, ngủ. Trong cảnh giam cầm ngày lại qua ngày này, cậu cảm thấy mình đang từ từ mọt gỉ. Thỉnh thoảng, cậu cũng kéo một góc rèm cửa lên, nhìn xuống dòng xe nườm nượp và dòng người tấp nập suốt từ lúc rạng sáng đến khi phố xá lên đèn.
Những người quan tham chạy trốn khi bị bắt đều nói những ngày trốn tránh là những ngày vô cùng đau khổ, xem ra đúng là như vậy.
Hôm nay, La Gia Hải ăn cơm rất muộn. Bữa tối là một bịch há cảo đông lạnh. La Gia Hải chỉ ăn được mấy miếng, sau đó không thể nào nuốt tiếp được. Cậu bóc một bao thuốc thong thả hút. Cậu không biết hút thuốc nhưng chẳng có việc gì làm, cứ ngồi thế đến mấy tiếng đồng hồ, như đang suy nghĩ điều gì lại giống như đầu óc đang trống rỗng. Cái bát ăn cơm trước mặt chất đầy những mẩu thuốc ngắn dài, không khí cũng trở nên u ám. La Gia Hải muốn mở cửa sổ để thay đổi không khí, nhưng lại không dám, nghĩ một lúc, cậu đứng dậy đi vào bếp mở quạt thông gió.
Từ phòng khác vào bếp, phải đi qua cửa ra vào, La Gia Hải vừa bước được mấy bước thì nghe thấy tiếng mở khóa lách cách. La Gia Hải giật mình, cảm thấy các cơ trong người như cứng cả lại. Cậu cứ đứng trân trân nhìn cánh cửa mở ra, người đội mũ bóng chày bước vào.
“Ôi, sao nhiều khói thế?” Người đội mũ bóng chày lấy tay quạt quạt trước mũi. Bắt gặp bộ mặt kinh hoàng của La Gia Hải anh ta rất buồn cười, “Không sao, là tôi đây. Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi…” La Gia Hải vẫn chưa hoàn hồn, đáp lại.
“Hà, hà.” Người đội mũ bóng chày cười ầm lên, “Mấy hôm nay chắc bí bức lắm hả người anh em?”
“Vâng ạ!”
“Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài một lát.”
Ngồi trong chiếc xe đang phi nhanh trên đường, La Gia Hải mở toang cửa sổ, tận hưởng làn gió đêm mùa thu mát mẻ. Cho đến lúc gió thổi rát mặt mới cất tiếng hỏi.
“Chúng ta đang đi dâu thế?”
“Đến nơi cậu khắc biết.” Người đội mũ bóng chày đảo mắt nhìn quanh xe, ra ý không muốn nói nhiều. La Gia Hải cũng không tiện hỏi thêm, đành im lặng ngắm nhìn chiếc xe đang dần dần rời khỏi trung tâm thành phố tiến đến vùng ngoại ô.
Ánh đèn rực rỡ của thành phố đã hoàn toàn khuất dần phía sau lưng. Hai bên đường là những vườn rau và ruộng lúa nhìn không rõ bờ. Chiếc ô tô như một du hồn dã quỉ mang theo đèn lồng lướt như bay trên con đường dài vô tận.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Cùng với đốm sáng ngày một lớn hơn, chiếc xe cũng từ từ dừng lại. La Gia Hải hiểu rằng đây chính là đích đến.
Nhìn kỹ, đây là một quán ăn mang phong vị địa phương vẫn thường thấy bên dường. Nhìn mấy chiếc xe đỗ xếp hàng phía trước cửa có thể thấy nhà hàng này làm ăn khấm khá. Người đội mũ bóng chày khóa xe cẩn thận rồi ra hiệu cho La Gia Hải đi theo. Đẩy cửa vào, bên trong trống rỗng chẳng có một thực khách nào. Chỉ có một người đàn ông dáng cao to đang ngồi sau quầy bar xem ti vi, vừa thấy có người bước vào, anh ta vội đứng ngay dậy.
Người đội mũ bóng chày tất nhiên rất quen biết anh ta, “Mọi người đến đủ cả chưa?”
“Đến cả rồi, ông K cũng vừa đến.”
Người đội mũ bóng chày gật đầu, quay lại ra hiệu cho La Gia Hải theo anh ta lên lầu.
Trên lầu đèn tối mù mù, chẳng bày biện bàn ghế gì mà là một khoảng trống lớn, trải một tấm thảm màu trắng ngà, dày. Mấy tấm đệm dày dặn vứt bừa bãi trên mặt thảm. Một chiếc bàn nhỏ kê ở giữa, trên bàn bày một bộ ấm chén tinh xảo. Bầu không khí đơn giản, tao nhã ở đây ngược hẳn lại với sự dung tục, mỡ màng ở dưới nhà.
Ba người đang ngồi quanh bàn uống trà, nghe có tiếng người lên lầu đều quay cả lại.
“Đây là cô Q, anh T.” Người đội mũ bóng chày lần lượt giới thiệu. Anh T là một người đàn ông khoảng trên 30 tuổi, đeo kính, trông có vẻ nho nhã. Còn cô Q là người duy nhất ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, ăn mặc tùy tiện, khó đoán tuổi.
“Luật sư Khương tôi không cần phải giới thiệu nữa. Nhưng ở đây mọi người gọi ông là ông K.” Khương Đức Tiên cười, vẫy tay ra hiệu cho La Gia Hải ngồi xuống. Lúc này, đèn dưới lầu tắt hết, người đàn ông cao to cũng nhảy mấy bước lên lầu. Anh ta kéo hai tấm ván to ở hai bên lại, che kín hoàn toàn cầu thang. Như vậy, tầng hai trở thành một không gian kín bưng.
“Đây là anh H.” Anh H nhìn La Gia Hải cười thân thiện.
La Gia Hải không nhịn được nữa, hỏi: “Thế còn anh?”
“Tôi á?” Người đội mũ bóng chày bỏ mũ ra, xuất hiện một mái tóc năm, sáu màu, “Anh có thể gọi tôi là anh Đ.”
La Gia Hải ngồi giữa những người với những cái tên dị thường, bầu không khí có phần nặng nề. Cô Q rót cho La Gia Hải một ly trà, La Gia Hải cảm ơn, bưng chén trả lên miệng nhưng chần chừ không dám uống. Mọi người cười ầm lên.
“Trước tiên hãy cho cậu ấy xem tài liệu đã!” Anh T nói với Khương Đức Tiên.
Khương Đức Tiên rút từ dưới gầm bàn ra một tập tài liệu đưa cho La Gia Hải.
Bên trong là những trang giấy photocopy và ảnh. La Gia Hải lật từng trang chăm chú xem, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, tốc độ lật cũng càng lúc càng nhanh. Sau khi xem xong, lại cầm tờ thứ nhất lên, nhìn chăm chú. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, môi lập cập:
“Giáo hóa trường?”
Chương 12: Dấu vết
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Dương Cẩm Trình bỏ kính ra, quay về phía trước bàn, “Mời vào!”
Trợ lý Trần Triết bước vào, cẩn thận đặt chùm chìa khóa xe lên bàn.
“Chủ nhiệm Dương, xe sửa xong rồi ạ!”
“Ồ, cảm ơn cậu!” Dương Cẩm Trình đứng lên lấy bộ comple treo lên giá áo, “Hết bao nhiêu tiền?”
“Không cần đâu ạ.” Trần Triết buông hai tay, kính cẩn đứng, “Em đã đưa hóa đơn cho kế toán, thanh toán ở Sở Nghiên cứu.”
“Thế sao được? Đây là hai việc khác nhau.” Dương Cẩm Trình cau mày, “Chốc nữa tôi sẽ gặp kế toán.”
Trần Triết hơi ngượng, “Chủ nhiệm Dương thật liêm khiết.”
Dương Cẩm Trình xua tay, “Cần phải như vậy.” Mặt Trần Triết càng đỏ, Dương Cẩm Trình cười, “Ý tốt của cậu tôi xin nhận, lần sau đừng làm thế!”
Trần Triết vừa định nói thì điện thoại trên bàn làm việc bỗng reo vang.
“Chào anh… tôi là… ồ, thầy giáo Thạch, chào thầy…” Dương Cẩm Trình cầm ống nghe, liếc nhìn về phía Trần Triết vội vàng gật đầu, “Chủ nhiệm Dương, em xin phép.”
Nói xong, anh ta quay người đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm và cẩn thận khép cửa lại.
Năm phút sau, Dương Cẩm Trình đã thay chiếc áo cánh trắng bằng bộ comple là phẳng phiu bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm. Sau khi dặn dò trưởng phòng Hành chính mấy câu, ông ta đi thẳng ra bãi để xe, trên đường không ngớt có người cúi chào, Dương Cẩm Trình luôn nở nụ cười, dáng vẻ ung dung.
Sau khi mở khóa xe, Dương Cẩm Trình đặc biệt chú ý đến cánh cửa xe. Cánh cửa xe bóng lộn không chút tì vết. Những vết hằn xấu xí đã biến mất. Dương Cẩm Trình mãn nguyện gật đầu, kéo cửa xe bước vào.
Nửa giờ sau, trong văn phòng của trưởng phòng Giáo vụ trường tiểu học Trường Thịnh, Dương Cẩm Trình và nữ trưởng phòng Giáo vụ có dáng người béo mập đang ngồi đối diện với nhau. Dương Triển đứng ở góc phòng áp mặt vào tường, thỉnh thoảng lại thò tay ra cậy một mảng vữa trên tường.
“Tình hình là như vậy, may mà học sinh bị đánh thương tích không nặng lắm, phụ huynh cũng không truy cứu đến cùng. Nhưng chúng tôi có trách nhiệm thông báo việc này đến ông, hy vọng ông sẽ quản lý và giáo dục Dương Triển. Đừng để tình trạng tương tự xảy ra.” Nữ trưởng phòng Giáo vụ đứng trước Dương Cẩm Trình phong độ đĩnh đạc thì có phần giữ kẽ, chẳng hề lạnh lùng, nghiêm khắc như đứng trước những phụ huynh học sinh khác.
“Chị phê bình như thế là đúng lắm. Thằng bé không chịu nghe lời chủ yếu là trách nhiệm của tôi… Mày ngoan ngoãn một chút!!” Trưởng phòng Giáo vụ giật thót người. Dương Cẩm Trình vội vàng thanh minh: “Xin lỗi, tôi không nói chị. Dương Triển, bỏ tay xuống cho bố!”
Dương Triển không dừng lại ngay, mà còn tăng tốc cố gắng cậy thêm mấy cái nữa. Một mảng tường lớn rơi lào rào xuống.
Dương Cẩm Trình giận sôi máu, trưởng phòng Giáo Vụ vội dàn hòa: “Thằng bé thực ra rất khá, chỉ có điều hay thích làm theo ý mình.”
Dương Triển ngồi co ro yên lặng ở ghế sau, mắt đảo qua những cửa hàng hai bên phố, qua cửa sổ xe, tất cả cảnh vật bên ngoài hiện lên màu xanh xám, giống như một bộ phim điện ảnh cũ, màu sắc đơn điệu.
“Vì sao lại đánh bạn?” Dương Cẩm Trình hỏi.
Dương Triển nhìn vào gương chiếu hậu. Bố nó đang nhìn nó với ánh mắt rất nghiêm khắc. Nó ngoảnh đầu đi, không trả lời.
Dương Cẩm Trình thở dài nặng nề, chăm chú lái xe.
Khi xe chạy qua một cửa hàng KFC, Dương Cẩm Trình cho xe chạy chậm lại. “Ăn trưa chưa?”
Dương Triển không quay đầu lại, chỉ thấy nó trề môi ra, nước mắt từ từ chảy thành dòng trên má.
Dương Cẩm Trình cho xe dừng lại bên đường, lát sau, với bộ mặt lầm lì xách ra một túi giấy to. Ông ta đưa túi giấy cho Dương Triển. Dương Triển không kịp đợi đã mở to miệng chờ sẵn. Nó ăn vội tới mức ghế sau chỗ nào cũng vãi đầy vụn thức ăn. Dương Cẩm Trình nhìn qua gương chiếu hậu, thấy kiểu ăn của thằng con, văng ra một câu chửi thầm.
“Mẹ mày, không để bố mày mở mặt ra nữa!” Rồi lấy từ trong hộp giấy ăn ra mấy tờ ném về phía sau. “Lau mồm và tay đi.”
Dương Triển nhanh chóng ăn no. Nó cẩn thận gói túi giấy lại, bộ mặt dính đầy mỡ và tương ớt lại trở lại vẻ thờ ơ, lạnh lùng.
Dương Cẩm Trình không về thẳng nhà mà đi đến phòng bảo vệ khu chung cư Trí Uyển trước. Mười mấy phút sau, Dương Cẩm Trình bước ra, phía sau, trưởng phòng bảo vệ đang cúi gập người gật đầu.
“Thưa ông Dương, xin ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ rạch xước xe của ông!” Anh ta nhấn mạnh hai từ “hung thủ”, thái độ như cùng có chung một kẻ thù.
Dương Cẩm Trình đưa con trai về nhà. Vừa bước vào cửa, Dương Triển đã tháo tuột giày, chui tọt vào phòng riêng. Dương Cẩm Trình định truy hỏi nó đã nghe thấy từ cửa phòng tiếng “lách cách”. Cửa phòng đã bị khóa. Đứng ngây tại chỗ một lúc, nuốt mãi không trôi nỗi bực tực trong lòng, Dương Cẩm Trình đành giận dữ gầm lên một câu: “Tao đi làm đây, mày ở nhà ngoan ngoãn đợi tao về.”
Dương Triển đeo cặp sách ngồi trên giường, nghe thấy tiếng gầm của bố khẽ bật cười. Sau khi xác nhận ông bố đã bỏ đi, Dương Triển đặt cặp sấch xuống, chui xuống gầm giường, lôi cái hộp sắt nhỏ ra, đổ chỗ thức ăn thừa trong túi giấy cầm khư khư trên tay vào. Làm xong mọi việc, nó phủi bụi trên người vẻ mãn nguyện, mở cửa ra phòng khách xem ti vi.
Khi Dương Cẩm Trình quay trở về thì trời đã khuya. Phòng khách tối om om, trong phòng của thằng con cũng không có tí ánh sáng nào. Dương Cẩm Trình xoay thử tay nắm cửa, cửa đã khóa. Dương Cẩm Trình nhẹ bước trở về phòng mình, mở máy tính, thay bộ quần áo ngủ, pha một ly cà phê nóng. Đồng hồ trên tường chỉ 23 giờ 30. Dương Cẩm Trình ngồi trước màn hình, đăng nhập vào hộp thư điện tử của mình. Khi nhìn thấy trong email có một lá thư mới, ông khẽ mỉm cười. Khoảng một giờ sau, Dương Cẩm Trình tắt máy tính, đi tắm rồi lên giường đi ngủ.
Cho đến khi trong phòng của ông bố phát ra tiếng ngáy đều đều, yên ổn, Dương Triển mới rời tai khỏi cửa. Nó vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, không có vẻ gì là chuẩn bị đi ngủ.
Dương Triển đứng cạnh cửa, cẩn thận mở khóa, một tiếng “lạch cạch” vang lên làm chính nó cũng phải giật mình. Nó không mở cửa ngay mà lặng lẽ đứng một lúc, cho đến khi tin chắc ông bố không bị đánh thức mới đẩy cửa ra.
Dương Triển nhón chân, rón ra rón rén đi qua phòng khách, lặng lẽ thay đôi giày thể thao. Tinh thần khẩn trương khiến nó thở dốc sau khi hoàn thành công việc, Dương Triển đứng trước cửa chờ cho hơi thở trở lại bình thường rồi từ từ mở cửa đi ra.
Nhiệt độ ngoài hành lang thấp hơn ở trong nhà rất nhiều. Dương Triển cảm thấy thật sảng khoái. Nó lần theo cầu thang từ từ đi xuống. Đi được hai tầng, nó rảo bước nhanh hơn. Đèn cảm ứng âm thanh bật sáng từng tầng theo bước chân vui vẻ của thằng bé. Không khí nặng nề của chung cư bỗng chốc tràn đầy sức sống.
Đứa bé xuống thẳng tầng hầm để xe. Trong bóng đêm, cửa vào hầm để xe giống như một cái mồm đầy máu chui từ dưới đất lên. Vừa bước qua cửa, một luồng không khí lạnh lẽo xộc thẳng vào mặt. Đứa bé không dừng lại, bước tiếp một cách mệt mỏi, không để ý đến những chiếc camera đang quay. Hầm đỗ xe cũng không vì sự tố cáo của Dương Cẩm Trình mà cử thêm người tuần tra. Phòng trực ban tối om, nhân viên trực ban đã ngủ say từ lâu. Dương Triển đi qua những chiếc xe nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, bước thẳng đến chiếc Mercedes màu xám bạc. Nó cúi xuống một bên cửa xe, đưa tay xoa lên bề mặt sơn nhẵn bóng như mới, khuôn mặt biểu hiện như cười mà không phải cười. Nhưng bộ dạng đó kéo dài không lâu, rất nhanh, trong tay thằng bé xuất hiện một chiếc chìa khóa.
Nó cầm chiếc chìa khóa ra sức vạch lên cửa xe.
0 comments :
Post a Comment